như một con nhím, một khi anh tới gần thì cũng đâm anh không có chút lưu
tình nào.
Có lúc Chu Tự Hàn nhớ đến một năm kia, cảm thấy người phụ nữ này
thật sự vô tình, hai người đã từng thân mật như vậy, tới hôm nay thậm chí
ngay cả một chút bóng dáng cũng bị mất, nhưng Sở Dĩnh lúc này, lại khiến
cho Chu Tự Hàn cảm thấy một cảm giác đau lòng quỷ dị.
Sở Dĩnh quật cường, luôn có thể khuấy động sợi dây ẩn núp sâu nhất
trong lòng anh, anh cả là nô lệ của vợ từng nói với anh: "Luôn có một
người phụ nữ như vậy, có thể chạm đến nơi mềm nhất trong lòng của em,
cô ấy chính là khắc tinh của em."
Lúc ấy Chu Tự Hàn xì mũi coi thường, anh cả của anh nhân sinh quan
(cái này là nguyên văn convert), xem tình yêu, đều dốc lòng làm người ta
vô cùng căm phẫn, từ đầu tới đuôi để cho anh ấy chỉ coi chừng một người
phụ nữ sống qua ngày, Chu Tự Hàn cảm thấy, còn sống cũng mất sức lực
rồi.
Cho dù hiện tại, anh đối với Sở Dĩnh như vậy, cũng không nhớ đã
từng qua lại với cô như thế nào, nhưng mà bây giờ anh yêu thích cô, về
phần thời gian dài ngắn ra sao, dù sao cho dù có chia tay, anh cũng sẽ
không để cô thua thiệt, đây là nguyên tắc của Chu Tự Hàn, hiện tại anh rất
muốn thương yêu cô.
Chu Tự Hàn kéo cô tựa vào trong lồng ngực của mình, duỗi ngón tay
ra, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương của cô, dịu dàng nói: "Mệt mỏi sao,
trước hết ngủ một lát, khi nào đến nơi anh sẽ gọi em."
Sở Dĩnh suy nghĩ hồi lâu, cũng không muốn nghĩ cách thoát khỏi Chu
Tự Hàn như thế nào, Chu Tự Hàn không phải kẻ ngốc, cô không muốn bởi
vì mình, lại lộ ra chuyện trước kia, Lăng Chu, Lăng gia, còn có cha cô,
những chuyện này như một vết sẹo vừa mới kết vảy, cho dù bên ngoài nhìn