Chu Tự Hàn quét qua Sở Dĩnh từ trên xuống dưới, cô vừa mới tắm rửa
xong, trên người mặc vào một cái áo choàng tắm của anh, áo choàng tắm
vô cùng rộng rãi, mặc ở trên người cô rộng thùng thình, lại có loại hấp dẫn
kì lạ.
Nghiêm túc tính toán ra, hai người không biết đã làm bao nhiêu lần
rồi, trên căn bản đã tương đối quen thuộc, nhưng lúc này Sở Dĩnh vẫn cho
Chu Tự Hàn một loại kích động hoàn toàn mới như cũ, có chút tương tự
tâm tình lúc lên giường lần đầu tiên, có phần không khỏi khẩn trương và
mong đợi, rõ ràng là một người phụ nữ lại mang cho anh hai loại cảm giác
hoàn toàn bất đồng.
Ánh mắt Chu Tự Hàn xẹt qua cổ thon dài trắng nõn của cô, cằm cong
duyên dáng, dừng ở trên mặt của Sở Dĩnh, Sở Dĩnh thật sự rất đẹp, nhất là
Sở Dĩnh sạch sẽ như thế này, tia sáng của đèn trên tường, giống như hoa
quỳnh lặng lẽ nở rộ vào ban đêm, thanh lệ quyến rũ: "Tới đây, bảo bối. . . . .
."
Thanh âm Chu Tự Hàn có chút trầm thấp, vang lên ở trong không gian
tĩnh lặng, cực kỳ hấp dẫn.
Sở Dĩnh hơi chần chừ mấy giây, chậm rãi đi tới, trong nhà lót thảm
khắp nơi, chân của cô dừng ở phía trên không một tiếng động nào, mỗi một
bước lại cũng miễn cưỡng như vậy.
Sở Dĩnh không khỏi nói xấu sau lưng mình, chuyện đến nước này, còn
kiểu cách cái rắm, cũng không phải là lần đầu tiên bồi người đàn ông này
ngủ, nhiều một lần thiếu một lần có quan hệ gì.
Sở Dĩnh vừa đi đến bên giường, liền bị Chu Tự Hàn ôm lấy thân thể
xoay một vòng tròn, đè ở phía dưới: "Bảo bối, nhưng vào lúc này sẽ không
thể náo loạn cùng anh đi! Hả? Tới để cho người đàn ông của em hảo hảo
thân ái. . . . . ."