Chu Tự Hàn cười một tiếng, chỉ chỉ cái đó thay tay anh : "Sẽ để cho
hai người khác thay mình, thắng hắn, thua đều tính cho mình, bảo bối nhà
mình cũng buồn ngủ không mở mắt ra rồi, trở về lại tìm một ngày khác,
chúng ta đánh suốt đêm luôn."
Trần Bân cười nói: "Kiến Quốc được rồi a, đừng chậm trễ lão đại và
chị dâu làm chính sự." Mấy người cũng mập mờ nở vài nụ cười, mặt Sở
Dĩnh có chút hồng, đám người này quả thật không có ngượng miệng, chỉ là
cô thật sự không biết, Chu Tự Hàn làm như vậy, rất hào phóng, như một
người đàn ông.
Đi theo Chu Tự Hàn ra khỏi hội sở, đến ngồi xuống chỗ ngồi phía sau
xe, Sở Dĩnh liền có chút buồn ngủ không dậy nổi nữa, trước kia còn chống
đỡ đấu trí đấu dũng với Chu Tự Hàn, hiện tại cũng thỏa hiệp, cũng không
còn cần thiết phí sức lực nữa, mềm nhũn tựa vào trong ngực Chu Tự Hàn,
nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Chu Tự Hàn cười, vừa cầm tay của cô, liền nhịn được không nhíu nhíu
mày, bây giờ cũng là tháng năm rồi, tay của cô vẫn còn lạnh lẽo giống như
băng, cúi đầu nhìn kỹ cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút tái nhợt, xem
ra thật sự là không thoải mái.
Chu Tự Hàn cũng không biết mình làm sao, muốn ở một chỗ với Sở
Dĩnh, cho dù có hiểu rõ chuyện này không thể trở thành sự thật được,
nhưng cũng không muốn buông ra, Chu Tự Hàn đặt Sở Dĩnh ở trong lồng
ngực mình, để cho cô thoải mái hơn một chút, đem hai tay nhỏ bé của cô
nắm ở trong tay mình.
Vậy có chút ấm áp khô ráo quen thuộc từ bàn tay xuyên vào trái tim,
Sở Dĩnh không khỏi mở mắt ra, có chút mơ hồ nhìn Chu Tự Hàn, bình tĩnh
nhìn anh thật lâu, giãy giụa tay mấy lần cũng không thoát ra được.