không?" Sở Dĩnh gật đầu một cái, đối với tiểu nữ sinh tự tới làm quen này
không cách nào cự tuyệt chính thức được.
"Trường học của chúng tôi có rất nhiều người ái mộ chị ồ! Quảng cáo
đẹp ngây người của chị đó, nam sinh ở trường học của chúng tôi đều âm
thầm xem chị là nữ thần, rất sùng bái, nhưng mà bọn hắn khẳng định là
không biết, chị ngoài đời còn đẹp mắt hơn trên màn ảnh, lát nữa chị có thể
ký tên giúp tôi không?" Lại nhìn Chu Tự Hàn một cái nói một câu: " Xì
căng đan của hai người quả nhiên là thật."
Lăng Chu có chút nhức đầu túm cô ấy đi qua: "Em đừng hồ đồ nữa,
hiện tại liền tiễn đưa cho em trở về."
Cô gái le lưỡi: "Được không, được không. . . . . ." Đưa ra hai ngón tay
nâng tại bên tai: "Em thề, khẳng định ngoan ngoãn nghe lời nói của Lăng
ca ca, anh đã đồng ý với dì dẫn em ra ngoài chơi, không cho nói chuyện
không giữ lời." Hai người chung đụng thân cận tự nhiên.
Mắt Sở Dĩnh khép hờ, chỉ cảm thấy trong lòng có chút chua xót cuồn
cuộn, nhiều cảnh tượng quen thuộc, người đàn ông còn là Lăng Chu, cô gái
cũng không phải là cô nữa.
Kiến Quốc vốn là nghĩ nói chuyện xong, vội vàng tách nhau ra chơi tất
cả, cũng tránh cho thật sự gây ra chuyện thứ hai gì, không nghĩ Hàn Chấn
lại nói một câu: "Khó có dịp gặp được Chu tổng ở chỗ này, Lăng Chu và Sở
tiểu thư là bạn học, không bằng cùng nhau chơi đi!"
Chu Tự Hàn hiển nhiên sẽ không bác bỏ mặt mũi của Hàn Chấn, hai
nhóm người cũng đến một nơi, Lăng Chu mang tới cô gái gọi là Nhan
Nhan, cũng không biết là họ là gì, Lăng Chu gọi cô ấy như vậy, cô ấy cũng
tự giới thiệu mình như vậy.
Đàn ông chơi bóng, phụ nữ là bình hoa phụ gia không hơn không kém,
bày đẹp mắt không có gì dùng, Sở Dĩnh và Nhan Nhan còn có hai bạn gái