không, những người đàn ông này cũng không phải thật sự yêu cô, yêu chỉ là
vẻ đẹp chói lọi bên ngoài của cô, cô đang phung phí thanh xuân của mình,
cô cũng không suy nghĩ một chút, qua mấy năm nữa cô nên làm cái gì, xem
một chút những ngôi sao từng nổi tiếng một lần kia, người nào có hạnh
phúc chân chính, đến lúc đó cô làm như thế nào, huống hồ, xì căng đan của
cô và Chu Tự Hàn bay đầy trời, hai người ở chung một chỗ, có thể có kết
cục tốt đẹp gì, Chu Tự Hàn có thể yêu cô vẫn có thể cưới cô sao. . . . . .
" Cục trưởng Lăng và Sở Dĩnh nhà tôi là bạn học gì vậy?" Chu Tự
Hàn giống như vô tình hỏi một câu, hai người Kiến Quốc và Trần Bân đối
diện nhìn nhau một cái, không khỏi toát mồ hôi lạnh toàn thân, cũng biết
lão đại khẳng định nhìn ra cái gì.
Hàn Chấn cũng cười trêu ghẹo: " Lúc ở nước ngoài cũng không nghe
cậu đề cập tới, nếu là lúc tôi đi học có đại mỹ nữ như Sở tiểu thư vậy, hộc
máu cũng phải đuổi tới tay, lời nói không sợ Chu tổng qua tính toán, Lăng
Chu và Sở tiểu thư thật rất xứng đôi ."
Sắc mặt Chu Tự Hàn lạnh lùng có chút nặng nề, Chu Tự Hàn cũng
không ngu, một chút mập mờ này giữa nam nữ, anh chơi không biết bao
nhiêu năm, về điểm này Lăng Chu căn bản không đáng nhắc tới, rõ ràng
giữa Lăng Chu và Sở Dĩnh từng có cái gì đó, hơn nửa ngày này, lực chú ý
của Lăng Chu không dùng để đánh bóng lên, căn bản không khống chế
được, không ngừng nhìn về phía khu nghỉ ngơi bên kia.
Chu Tự Hàn tin tưởng anh ta không phải nhìn tiểu nha đầu non nớt
kia, giữa Lăng Chu và Sở Dĩnh có sự khác thường, người mù đều có thể
nhìn ra, Lăng Chu nhìn thẳng vào mắt Chu Tự Hàn mấy giây mới mở
miệng: "Tôi và cô ấy học cùng lớp ở cao trung, sau đó cùng nhau thi vào
cùng một trường đại học." Giọng nói của Lăng Chu rất nhạt, lại rất có vài
phần ý vị khiêu khích.