Đối mặt với Chu Tự Hàn, Lăng Chu không nhịn được ghen tỵ, coi như
ban đầu Sở Dĩnh chia tay với anh, nhưng bên cạnh Sở Dĩnh không có người
đàn ông khác, ít nhất khi anh không thấy cô có đàn ông khác trước, anh còn
có thể lừa mình dối người, cho dù trở về nghe nói xì căng đan của Sở Dĩnh
và Hàn Chấn, anhcũng rất rõ ràng, phần lớn là lăng xê, Hàn Chấn đã sớm
kết hôn sinh con, mặc dù bên ngoài nói hôn nhân của anh ấy (HC) va phải
đá ngầm, Lăng Chu cũng không tin anh ấy đã kết hôn rồi lại đi theo đuổi
những người phụ nữ khác, đây không phải là phong cách của Hàn Chấn,
nhưng quan hệ của Chu Tự Hàn và Sở Dĩnh lại đặt ở trước mắt rất rõ ràng.
Chu Tự Hàn nhìn kỹ anh ta (LC) mấy giây, ánh mắt nặng nề, cười:
"Sử dụng một câu nói của người bạn nhỏ kia, may nhờ ban đầu cục trưởng
Lăng không đuổi kịp bảo bối nhà tôi, nếu không, hiện tại cũng không còn
chuyện gì rồi." Trong mắt Lăng Chu xẹt qua một tia khổ sở, mặc dù rất
nhanh, nhưng Chu Tự Hàn vẫn là nhìn đặc biệt rõ ràng.
Đánh bóng xong, Hàn Chấn mời Chu Tự Hàn ăn cơm cùng nhau, Chu
Tự Hàn cười, hôn Sở Dĩnh một cái, rất mập mờ cự tuyệt: "Sợ rằng Hàn
tổng phải thất vọng rồi, bảo bối nhà tôi theo tôi đánh bóng cả buổi chiều,
buổi tối rồi đi theo lời anh, bảo bối nhà tôi sẽ không vui, Hàn tổng là có vợ
người, nhất định có thể hiểu, bây giờ thế giới cũng không lớn bằng vợ,
chọc giận vợ, trở về không cho tôi vào nhà ngủ, cũng chỉ có thể ngủ trên
sofa rồi. . . . . ." Hàn Chấn không khỏi lắc đầu bật cười.
Sở Dĩnh không nhịn được chà xát cánh tay, dùng ánh mắt khác thường
nhìn Chu Tự Hàn, người đàn ông này uống lộn thuốc sao, lời nói buồn nôn
như vậy, nói giống hệt như chuyện thật.