Ngón tay Chu Tự Hàn chợt nắm được cằm của cô, tiến tới bên môi
nói: "Không muốn như thế nào, em đã nói đảm nhiệm hay không đảm
nhiệm chức vụ được, Sở Dĩnh, anh chỉ là nhắc nhở em... bây giờ em là
người phụ nữ của Chu Tự Hàn anh, em yêu cầu anh phải chung thủy, như
vậy, cũng phải đàng hoàng một chút cho anh, bởi vì chính anh cũng không
biết mình đối với em có bao nhiêu yêu thích, nhưng có một chút anh rất
khẳng định, chuyện trước kia đã qua, anh có thể không truy cứu, nhưng sau
ngày hôm nay, nếu như em cho anh đội nón xanh trên đầu, anh đều không
biết mình sẽ làm ra chuyện gì , đến lúc đó, hối hận cũng có thể không còn
kịp rồi, nhớ chưa? Hiện tại để cho anh hảo hảo thân với bảo bối nhà tôi anh.
. . . . ."
Hơi cúi đầu, môi rơi xuống, Sở Dĩnh không có thói quen thân thiết với
anh ở trên xe, hơn nữa đằng trước còn có tài xế, mặc dù với mức độ cao cấp
của chiếc xe này, đoán chừng coi như hai người bọn họ ở sau xe **, tài xế
cũng không có khả năng nhìn thấy cái gì, nhưng cô chính là không buông
ra, liên tiếp hôn cũng không được.
Sở Dĩnh hướng bên cạnh lóe lóe, lại bị Chu Tự Hàn kiềm chế nắm
cằm quay trở lại, há miệng ngậm chặt môi của cô, Sở Dĩnh ngậm miệng
không muốn phối hợp, Chu Tự Hàn lại ác liệt hung hăng cắn môi dưới của
cô, cảm giác đau nhói này làm Sở Dĩnh hé miệng theo bản năng, lưỡi Chu
Tự Hàn đánh thẳng một mạch. . . . . .
Chu Tự Hàn hôn tương đối **, đầu lưỡi ở trong cổ họng Sở Dĩnh trêu
chọc xung quanh, cuốn lấy lưỡi của Sở Dĩnh, giống như bắt được tù binh,
dùng sức hút chống đỡ, dường như muốn đem linh hồn Sở Dĩnh từ trong
miệng hút quá khứ giống như nhau, thật dễ dàng thả qua cô lưỡi, lại càng
thâm nhập đến nơi cổ họng, lúc vào lúc ra, giống như động tác làm tình . . .
. . .
Thời điểm Sở Dĩnh bị anh hôn gần như sắp chết rồi, Chu Tự Hàn mới
thả cô ra, Sở Dĩnh nhắm mắt lại, tựa vào chỗ ngồi thở hổn hển từng ngụm