Chu Tự Hàn vội vàng tới mở chăn, mu bàn tay vừa mới đụng phải mặt
của cô, không khỏi sợ hết hồn, nóng tới dọa người, hơn nữa gương mặt bị
bệnh nên đỏ bừng, Chu Tự Hàn đem cả người cô và chăn ôm vào trong
ngực, cúi đầu gọi cô: "Sở Dĩnh, Sở Dĩnh, em tỉnh tỉnh, tỉnh. . . . . ." Vỗ vỗ
mặt của cô, Sở Dĩnh vẫn nhắm chặt hai mắt, nỉ non đôi câu, Chu Tự Hàn
dựa sát vào để lắng nghe, không nghe rõ, vội vàng gọi điện thoại để bác sĩ
tới đây.
Sở Dĩnh chống đỡ bao nhiêu năm, chính cô cũng không muốn tính
toán, kể từ khi Lăng Chu đi, cô liền chống đỡ, cắn răng gắt gao chống đỡ,
cha cô chết rồi, mẹ bị bệnh, thân thích hận không thể tránh xa mẹ con bọn
họ tám trượng, Lăng Chu cũng đi, cô trừ dựa vào chính mình, ai cũng
không thể dựa vào, cô bị buộc phải kiên cường, bị buộc phải dũng cảm,
chống đỡ đến hiện tại, rốt cuộc cô cũng không chịu nổi nữa, cô muốn nghỉ
ngơi, cô không muốn chống đỡ như vậy nữa, cô mệt quá rồi. . . . . .
"Sở Dĩnh, Sở Dĩnh. . . . . ." Người nào đang gọi cô, giống như thanh
âm của Lăng Chu, không, không thể nào, Lăng Chu trả còn có thể để ý đến
cô sao, anh ta vứt bỏ cô ở phía sau, anh ta đã sớm không cần cô nữa, bên
cạnh anh ta có cô gái khác, trẻ tuổi hơn cô, xinh đẹp hơn cô, tốt hơn cô.
"Dĩnh nhi, anh thề, anh sẽ yêu em suốt đời suốt kiếp, đến chết cũng
không đổi. . . . . ." Thời điểm bọn họ thuộc về nhau, anh ta nói với cô như
vậy, không biết bao nhiêu lần, đến chết cũng không đổi, bọn họ cũng sống
rất tốt, tình yêu lại không biết đã lăn đến cái góc nào nữa.
" Sở Dĩnh, em là của anh, nhớ, em là người phụ nữ của Chu Tự Hàn. .
. . . ." Bỗng nhiên trước mắt hiện lên gương mặt bá đạo của Chu Tự Hàn,
anh ta uy hiếp cảnh cáo cô, người đàn ông này là một tên khốn kiếp, anh ta
lợi dụng điểm yếu của cô, bức bách cô, vì để cho mình trở thành công cụ
tình dục của anh ta, nghĩ đến chỗ này, không khỏi cắn răng nghiến lợi: "
Chu Tự Hàn. . . . . ."