Đạo diễn chạy vào chào hỏi cùng Lăng Chu, cho dù là đạo diễn tương
đối nổi tiếng, ở trước mặt Lăng Chu vẫn khách khí gần như dối trá, chào
hỏi qua, chỉ chỉ Sở Dĩnh nói: "Nghe nói hai người các anh vốn quen biết,
vậy tôi cũng không nhiều chuyện giới thiệu, chắc hẳn các anh đều thấy
được quảng cáo vở rất đơn giản, không có lời đối thoại chỉ có cảnh tượng,
cho nên cũng không cần nhiều kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp, cục
trưởng Lăng yên tâm, chỉ cần anh hơi phối hợp, sẽ có thể hoàn thành rất
nhanh." Đạo diễn giống như sợ Lăng Chu cự tuyệt, nói một đống lời nói
nhảm mới đi ra ngoài.
Hai người phối hợp chụp hình xong cảnh tượng thứ nhất, đang nghỉ
ngơi trong phòng chờ đợi xây dựng hậu trường của cảnh tượng thứ hai,
chỉnh sửa lớp trang điểm thật tốt, thợ trang điểm liền đi ra làm việc khác,
John bị đạo diễn gọi tới, Lăng Chu quét mắt tới mấy người trong phòng
làm việc của mình, mấy người kia đều lăn lộn trong cơ quan đấy, sao không
có mắt nhìn sắc mặt , mượn cớ cũng đi ra ngoài, trong phòng nghỉ chỉ còn
lại Sở Dĩnh và Lăng Chu.
Lăng Chu thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy có chút bi ai, đã
từng là người yêu thân mật như vậy, hôm nay cơ hội đơn độc ở chung như
vậy đều là xa xỉ: "Dĩnh Nhi, chúng ta nói chuyện một chút có được hay
không?"
Sở Dĩnh nghiêng đầu nhìn anh ta chằm chằm thật lâu, mở miệng nói:
"Được, nói chuyện gì?" Sở Dĩnh đau xót sảng khoái đồng ý, Lăng Chu
cũng có chút cứng họng rồi, đúng vậy! Nói chuyện gì?
Anh muốn hỏi cô năm đó tại sao chia tay, muốn hỏi cô trong sáu năm
tách ra này, có từng nhớ mình giống như anh nhớ cô không, muốn hỏi cô,
nếu như anh không truy cứu lỗi trước kia, bọn họ còn có thể ở chung một
chỗ hay không, muốn hỏi cô, cô thật sự thích người đàn ông Chu Tự Hàn
kia à. . . . . .