thêm thon dài tuấn tú, Sở dĩnh nhìn anh biến mất ở cửa chung cư, dựa vào
thân cây thở phào nhẹ nhõm thật lâu, đối mặt với Lăng Chu cô cảm thấy rất
mệt mỏi.
Cô trì hoãn một lát, mới đứng thẳng người, giơ tay lên gọi một chiếc
xe taxi ngồi xuống, vốn là cô còn có chút sợ đụng phải người nhận ra cô,
mặc dù John giúp cô chuẩn bị kính mát lớn có thể che kín nửa bên mặt,
nhưng buổi tối muộn lại đeo kính mát, không phải càng giấu đầu lòi đuôi
hơn sao, cho nên hiện tại kính mắt nằm ở trong túi của cô.
Lái xe là một bác tài xế hơi lớn tuổi, người rất tốt, hơn nữa rất hài
hước, từ trong kính chiếu hậu nhìn cô một cái cười nói: "Cô gái xinh đẹp
như vậy, buổi tối cũng không thể chạy lung tung, dễ dàng gặp chuyện
không may."
Sở Dĩnh không khỏi lộ ra một nụ cười, vận khí của cô không tệ, người
lão sư này không biết cô là người nào, cô nói địa chỉ, mặc dù thời gian
không tính là rất muộn, dù sao cũng là vùng ngoại ô, lão sư phụ vẫn còn có
chút do dự.
Sở Dĩnh cũng không muốn làm khó người khác: "Sư phụ, nếu như
không muốn đi, cháu gọi một chiếc xe khác."
Lão tài xế nói: "Thôi, đi một chuyến đi! Một tiểu cô nương như cháu,
coi chừng lại gặp phải người xấu." "Tiểu cô nương" Sở Dĩnh không khỏi
buồn cười, khoảng cách của mình với tiểu cô nương cũng không biết bao
xa, khó gặp được người tốt như vậy, Sở Dĩnh thông minh hơn người cũng
thành khẩn nói tiếng: "Cám ơn."
Xe ra khỏi nội thành một lúc, Sở Dĩnh mới nhớ tới ttrong phòng chụp
ảnh bị Chu Tự Hàn quấy rầy nên đã tắt điện thoại sau, cô đã quên mở điện
thoại di động.