John cũng không ngu, cái tính cách của Chu tổng, nhưng anh không
chọc nổi, Sở Dĩnh cũng không sợ, nhưng anh sợ, Sở Dĩnh đi theo cái gì kia
Lăng cục, đến lúc Chu tổng hỏi anh, anh giải thích thế nào, người chịu tội
thay cũng không dễ làm, dứt khoát tắt di động đi, đến không nhận, đợi tới
lúc trở về Chu tổng hỏi anh, anh nói mình không cẩn thận để điện thoại di
động rơi vào trong thùng nước.
Nghĩ xong lí do, John rất yên tâm thoải mái tắt điện thoại, Chu Tự Hàn
tìm không ra John chỉ có thể gọi điện thoạ icho Sở Dĩnh, từ khi về phòng
khách sạn liền bắt đầu gọi, ước chừng gọi hơn một giờ, rốt cuộc thời điểm
kết nối được, Chu Tự Hàn còn có thể có tính khí có tốt là lừa gạt, không có
chửi ầm lên là đã tận Lực đè ép lửa giận.
Nhưng những thứ lửa giận đến chỗ Sở Dĩnh nơi này, giống như xác
định một đấm đánh vào trong bông hoa, căn bản không có chỗ dùng sức,
còn có vẻ giống như anh có chút cố tình gây sự.
Chu Tự Hàn hít một hơi thật sâu trầm giọng hỏi cô: “Em đang ở đâu?”
Sở Dĩnh ngẩng đầu nhìn: “Gần đến cửa rồi.”
Chu Tự Hàn cùi đầu nhìn đồng hồ một chút, không khỏi cắn răng
cười: “Sở Dĩnh, em thật là đúng giờ, kim chỉ giờ vừa chỉ đúng vào chính
giờ, sao lại không mở máy trong thời gian dài như vậy, chạy đến nơi nào
điên khùng đi?” Giọng điệu này của Chu Tự Hàn giống như đang giáo dục
con gái mới lớn. Sở Dĩnh sờ lên cái cái trán đau đớn co rút, cô có thể nói
bởi vì ngại Chu Tự Hàn phiền cho nên mới tắt máy à.
Chu Tự Hàn nghe cô nửa buổi không nói lời nào, đoán được một mình
cũng không muốn tin tưởng lý do kết hôn, thử hỏi cô: “không phải bởi vì
em chê anh gọi điện thoại hoài nên mới tắt máy chứ?”
Dĩ nhiên Sở Dĩnh sẽ không thừa nhận truốc mặt, cô cũng không phải
là đứt gân não rồi, mặc dù bây giờ Chu Tự Hàn đối với cô không tệ, nhưng