Tôn Đình Đình rất bất ngờ nở nụcười: "Thế nào? Tự Hàn lúc này làm
thật. . . . . ." Đang nói, thấy Chu Tự Hàn từ thang máy bên kia đi ra ngoài,
Tôn Đình Đình đứng lên nghênh đón, tay tự nhiên ôm lấy khuỷu tay của
Chu Tự Hàn, thân thiết nói: "Tới Thâm Quyến, cũng không gọi điện thoại
cho em, có thể thấy được đàn ông các anh đều cùng một dạng, có vui mừng
mới liền muốn người cũ nữa rồi."
Chu Tự Hàn cười lạnh: "Tôi là sợ cô bận không rãnh chiêu đãi tôi. . . .
. ." Hai người trực tiếp đi tơi nhà hàng ở tầng cao nhất ăn tối, Tôn Đình
Đình uống rất nhiều rượu, lúc hai người từ phòng ăn đi ra, Tôn Đình Đình
đã say chuếnh choáng, Chu Tự Hàn chỉ có thể ôm lấy cô, đi tới phòng
khách bên kia.
Cả người Tôn Đình Đình như chim nhỏ nép vào trong ngực của Chu
Tự Hàn, thỉnh thoảng lại gần bên tai Chu Tự Hàn, tương đối thân mật, hiển
nhiên Tôn Đình Đình có mấy phòng bao cố định ở chỗ này, Chu Tự Hàn
tìm thẻ mở cửa phòng trong túi xách của cô ta, vừa mới quét ra vào cửa,
liền bị Tôn Đình Đình ôm lấy cổ bắt đầu hôn. . . . . .
Người phụ nữ Tôn Đình Đình này nhìn qua làm việc rất nhiều kinh
ngiệm, cũng đủ phóng đãng, nếu không, cũng không thể duy trì quan hệ
nhiều năm với Chu Tự Hàn như vậy, Chu Tự Hàn lại hơi nghiêng đầu tránh
được, anh không thể nào thích hôn môi với phụ nữ, hơn nữa, anh vừa nhìn
thấy son môi đỏ tươi ngoài miệng của Tôn Đình Đình cùng với mùi rượu
phả ra, cũng có chút mâu thuẫn nhíu mày một cái, ít có thể khống chế nhớ
lại Sở Dĩnh.
Ở nhà bình thường Sở Dĩnh căn bản không trang điểm, đồ trang sức
trang nhã cũng không dùng, chứ đừng nói tới son môi, môi của cô ấy lộ ra
cái loại màu sắc hồng phấn đó, hôn lên vừa đầy đặn lại co dãn, hơn nữa, có
loại tư vị rất sạch sẽ, mát mẻ lạnh, ăn tương đối tốt. . . . .