Một chân của Tôn Đình Đình đã cuốn trên ngang hông của Chu Tự
Hàn, thân thể uốn éo, yêu, cọ xát trên dưới hỗn loạn, bộ ngực tuyết, bạch
nhũ, áp sát vào trên người của Chu Tự Hàn, trong miệng yêu kiều, thở hổn
hển mấy tiếng, một cái tay vòng ở trên cổ Chu Tử Hàn , một cái tay khác đi
xuống. . . . . .
Đáng tiếc còn chưa có sờ tới chỗ yếu, đột nhiên bị Chu Tự Hàn đẩy ra,
Tôn Đình Đình tràn đầy dục vọng, lửa nóng bị động tác của Chu Tự Hàn
dập tắt, có chút ngạc nhiên nhìn anh.
Chu Tự Hàn cũng không muốn đẩy cô ta ra vào lúc này, thật là nhịn
không được, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Dĩnh không ngừng lắc lư ở trước
mắt anh, giống như trúng bùa chú một dạng, mặc dù mới vừa rồi bị gợi dục
vọng lên, lửa nóng, nhưng có Tôn Đình Đình ở đây, không biết sao, liền
cạn sạch sức lực rồi, trong lòng có loại cảm giác kì lạ mà bứt rứt quỷ dị.
Chu Tự Hàn sửa sang xong quần áo của mình, thản nhiên nói: "Không
còn sớm, cô nghỉ ngơi đi! Ngày mai tôi còn có chuyện nên về trước."
Không đợi Tôn Đình Đình nói cái gì nữa, mở cửa ra đi ra. Tôn Đình Đình
sửng sốt thật lâu, mới lộ vẻ tức giận đi vào phòng tắm tắm rửa, mặc dù bất
mãn, nhưng cũng biết tính khí của Chu Tự Hàn.
Chu Tự Hàn trở về phòng của mình, còn buồn bực hơn so với Tôn
Đình Đình, đây cũng chuyện gì a, mình thật đúng là thành Liễu Hạ Huệ rồi,
mặc dù có chút buồn bực, nhưng còn có một loại cảm giác nhẹ nhõm, nghĩ
đến tối nay còn có thể toàn thân mà lui ở trước mặt Tôn Đình Đình, chính
anh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sức quyến rũ của đại bảo
bối nhà anh thật sự không nhỏ.
Nghĩ tới Sở Dĩnh, anh cầm điện thoại gọi tới, điện thoại di động vang
lên vài tiếng, mới có người nhận, bên kia truyền đến thanh âm có chút mơ
hồ của Sở Dĩnh: " Chu Tự Hàn, anh có bệnh hả! Hơn nửa đêm anh không
ngủ, gọi điện thoại tới làm gì?"