trong làng giải trí nhưng không biết Chu Tự Hàn là mặt hàng thế nào, hắn
căn bản không phải là con người, mà là một dã thú lúc nào cũng ở thời kỳ
động dục, nếu vì người phụ nữ nào mà thay đổi bản năng săn thú, thì hắn
không còn là Chu Tự Hàn, phụ nữ bên cạnh hắn, chẳng khác gì cái áo sơ mi
có thể thay thế bất kỳ lúc nào.
Thực ra suy nghĩ kỹ chút thấy rất bẩn, trong một năm ở bên cạnh hắn,
chỉ cần có quan hệ, hôm sau Sở Dĩnh đi viện kiểm tra toàn diện một lần,
khi đó cô thật sự lo lắng, mình sẽ bị dính mấy thứ bệnh lây truyền qua
đường tình dục, mặc dù người đàn ông này lần nào cũng dùng các biện
pháp phòng hộ nghiêm ngặt, nhưng cô vẫn sợ, nếu có thể, Sở Dĩnh hận
không thể quên luôn đời này có dính dáng với hắn, nhưng chuyện đời
thường không như tâm nguyện.
Ánh mắt Sở Dĩnh rơi trên cánh tay Chu Tự Hàn đang duỗi ra, thật
châm chọc, duy trì quan hệ với hắn gần mọt năm, đây là lần đầu cảm thấy,
hắn có chút ý tứ tôn trọng.
Sở Dĩnh không để mắt đến bàn tay kia, ngẩng đầu lên: “Tiên sinh, kỹ
thuật làm quen của ngài xưa quá rồi, huống hồ, bên cạnh còn có một người
thừa tiêu chuẩn làm bạn, còn đến gần người phụ nữ khác, ngài không cảm
thấy phẩm hạnh có chút vấn đề sao? Tôi không có hứng thú đối với những
người đàn ông đạo đức có vấn đề”. Nói xong, cô quay người bỏ đi.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Chu Tự Hàn lóe lên tia sáng, rồi cười
giễu, lần đầu có người phụ nữ dám vuốt mặt anh như vậy, chưa bao giờ
biết, cô lại là người phụ nữ có lá gan to như thế, trong trí nhớ của anh chỉ
có người con gái mềm mại, hiểu chuyện, nhưng giờ một chút cũng không
sót lại, thậm chí trong ánh mắt cô rõ ràng hiện lên hai chữ chán ghét, cô
chán ghét anh, chán ghét đến mức không muốn có bất kỳ sự đụng chạm
thân thể nào với anh, đến bắt tay cũng còn khinh thường.