phản kháng, đâm vào dưới người cô, liếm cô giống như loại cực cho lớn . .
. . .
Không thể không dám nói, lúc này, trong tâm lý của Sở Dĩnh sinh ra
một loại khoái cảm quỷ dị, giống như trước kia anh xem cô là kỹ nữ mà đối
đãi, bây giờ Chu Tự Hàn , so với trai bao cũng không khác lắm, chỉ cần
không để cho cô hôn anh là được.
Cái ý nghĩ này mới vừa xẹt qua trong đầu Sở Dĩnh, Chu Tự Hàn lại
ngẩng đầu lên từ dưới người cô, xấu xa nhìn cô nói: "Có phải được anh
phục vụ vô cùng sảng khoái hay không?"
Mặt Sở Dĩnh đỏ lên quay đầu đi chỗ khác: "Ai cho anh hầu hạ?" Chu
Tự Hàn nói: "Anh liền nói một chút thôi, thế nào, ngượng ngùng rồi hả ?
Yên tâm anh không chê bảo bối nhà anh bẩn, bảo bối, em nói hôn qua như
vậy, ngoại trừ anh ra không có người khác đi!"
Sở Dĩnh chợt mở to hai mắt nhìn anh: "Anh có ý gì?" Chu Tự Hàn nở
nụ cười, rồi xuống giường, dùng cái chăn vây quanh Sở Dĩnh, ôm đi lên,
vừa đi tới phòng tắm, vừa nói: "Khẩn trương cái gì? Anh chỉ tùy tiện hỏi
một chút mà thôi."
Hai người cùng nhau ngâm mình ở trong bồn tắm, Chu Tự Hàn rất
hăng hái giúp Sở Dĩnh gội đầu, rửa sạch, dùng khăn lông bao lấy, vẫn bế cô
ở trong lòng mình, đưa tay lấy chai rượu đỏ trong tủ rượu ra, rót một ly,
chính mình uống một hớp, cúi đầu muốn đút cho Sở Dĩnh, lại bị Sở Dĩnh
né tránh.
Chu Tự Hàn cười ha ha một tiếng, đem cái ly đưa tới bên miệng cô:
"Dùng ly được chưa, cô nàng kiểu cách?" Sở Dĩnh uống một hớp liền đẩy
ra, cô không có thói quen uống rượu lúc tắm, Chu Tự Hàn cũng không
miễn cưỡng cô, ôm cô, dựa vào nằm ở trong bồn tắm, hưởng thụ cảm giác
có người đẹp trong ngực.