"Con dế, không gọi, anh liền chen vào em ba ngày ba đêm như vậy. . .
. . ." , Sở Dĩnh cũng cảm thấy bây giờ Chu Tự Hàn, bởi vì dục vọng bành
trướng, vẻ mặt có chút dữ tợn.
Cuối cùng vẫn là Sở Dĩnh nghĩ thông suốt, không nên gây khó dễ cho
chính mình, so với sự chịu đựng, chỉ là cô luôn thắng Chu Tự Hàn, nhếch
miệng hơi thấp giọng khẽ kêu: "Hàn. . . . . ." Thanh âm nhỏ giống như con
muỗi.
Chu Tự Hàn rất không hài lòng, đâm mấy cái, bắt bẻ mà nói: "Không
nghe được, gọi một tiếng nữa." "Chu Tự Hàn , con mẹ nó anh biến thái."
Sở Dĩnh thật sự nổi giận rồi, hướng anh rống lên một câu.
"Anh liền biến thái, bảo bối, có muốn biết biến thái là như thế nào hay
không?" Chu Tự Hàn nói xong, tay chợt lướt qua mông nhỏ của Sở Dĩnh,
ngón tay chen vào bên trong khe hẹp giữa mông, tiến vào một ít. . . . . .
Ý thức được ý đồ của Chu Tự Hàn, đột nhiên mắt Sở Dĩnh trợn to,
thân thể kịch liệt giằng co, đáng tiếc bị Chu Tự Hàn giữ cố định, căn bản
không nhúc nhích được, chính là trong một năm ở cùng Chu Tự Hàn, Chu
Tự Hàn cũng chưa từng có loại chủ ý này, đây là bãi mìn của cô.
"Chu Tự Hàn nếu anh dám. . . . . . Được, tôi gọi, Hàn, Hàn, anh bỏ qua
cho tôi có được hay không?" Giọng điệu một chút cũng không dịu dàng,
giống như phát cáu, nhưng Chu Tự Hàn lại hài lòng, ngón tay không có tiếp
tục, mà là chuyển đến cô chỗhai người kết hợp đằng trước, đi xoa nắn nơi
mẫn cảm kia, cảm thấy hạt trân châu, đồng thời luật động, động tác bắt đầu
nhanh hơn, lúc này Sở Dĩnh còn chưa có thả lỏng xuống, liền bị Chu Tử
Hàn đỉnh đụng đầu vào trên chỗ tựa lưng đầu giường. . . . . .
Mức độ đốt lửa kích tình nhanh hay chậm, kích tình bốc cháy lên, gần
như có thể phá hủy hết tất cả lý trí, tôn nghiêm cái gì, thực tế, tình yêu, tất