hắn ta, nếu hắn ta nhìn thấy em bị anh đây chơi sao, còn phóng túng, kêu
không ngừng, sẽ như thế nào. . . . . ."
"Chu Tự Hàn anh vô sỉ, anh vô sỉ. . . . . ." Sở Dĩnh chợt sụp đổ, cô có
thể chịu được Chu Tự Hàn đối đãi với cô giống như đối đãi với kỹ nữ,
nhưng cô không cách nào nhịn được, Chu Tự Hàn dùng loại lời này nhục
nhã cô.
Nước mắt Sở Dĩnh rớt xuống đồm độp, thật sự làm cho Chu Tự Hàn
hoảng sợ, lại nói,thời gian biết Sở Dĩnh cũng không ngắn, nhưng chưa lúc
nào thì thấy cô khóc cả, chính là thời điểm bị anh uy hiếp đến cùng đường,
cũng không có rớt một giọt nước mắt nào, cho nên Sở Dĩnh vừa khóc đây,
thì Chu Tự Hàn thực sự có chút bối rối.
Thật ra thì anh chính là bị lửa đố kị tấn công tâm trí, ai bảo Sở Dĩnh
nói nhớ hắn ta cái gì, yêu hắn ta, cả đời không thể quên, lửa đố kị bị nước
mắt của Sở Dĩnh tưới tắt, Chu Tự Hàn lui ra ngoài từ thân thể cô, ôm cô ở
trong lòng mình, hôn cô: "Tại sao khóc, anh chỉ chọc em chơi thôi?”
"Cái gì chọc tôi chơi . . . . . ." Sở Dĩnh không cảm kích đẩy anh ra:
"Anh có bệnh, anh cố tình gây sự, anh vô sỉ, hạ lưu, không biết xấu hổ. . . .
. ." Sở Dĩnh đem tất cả từ để mắng có thể nghĩ tới đều vứt ra ngoài, lại vẫn
tỏ ra có chút ngây thơ.
Chu Tự Hàn muốn cười phá lên, cố nén cười đem khăn lông qua cho
cô lau mặt: "Được, được, anh có bệnh,anh cố tình gây sự, anhvô sỉ, hạ lưu
không biết xấu hổ, chọc bảo bối nhà chúng ta phát khóc, không khóc a
không khóc, nếu không, em đánh anh hai cái, đánh anh hai cái, liền hả giận
rồi, đến, đánh nơi này. . . . . ." Nói xong đưa mặt đi qua, siết tay Sở Dĩnh vỗ
vào trên mặt mình.
Bộ dáng vô lại này và bộ dáng hung ác mới vừa rồi quả thật tưởng như
hai người khác nhau, Sở Dĩnh rút tay về, lại cảm thấy thua thiệt, kéo khăn