Chu Tự Hàn không ngừng gật đầu liên tục: "Được được, bảo bối nhà
anh có nhân quyền, anh phải tôn trọng." Trong miệng đồng ý, giọng nói sao
nghe qua loa thế nào, Sở Dĩnh đưa tay uốn éo ở mặt của anh: "Chu Tự Hàn,
tôi đang nói nghiêm chỉnh với anh."
Chu Tự Hàn cười ha ha, hai cánh tay vừa dùng lực bế cô lên, Sở Dĩnh
hét lên một tiếng, vội vàng ôm cổ của anh: "Chu Tự Hàn anh có bệnh hả?
Thả tôi xuống. . . . . ." Chu Tự Hàn lại ngửa đầu hôn cô một cái: "Không
thả." Ôm cô đi tới bên giường, trực tiếp Sở Dĩnh ném tới trên giường, tiếp
theo liền nhào tới, đem Sở Dĩnh gắt gao đè ở phía dưới, bàn tay từ từ trượt
xuống từ cái trán Sở Dĩnh : " Dáng dấp bảo bối nhà chúng ta thật là đẹp
mắt, lông mày này, mắt này, lỗ mũi này, chỉ là, anh thích nhất là cái miệng
nhỏ nhắn này, mỗi lần hôn nó, cũng không biết khống chế muốn nuốt em
vào trong bụng anh đi, bảo bối anh thật sự thích em rồi, rất yêu thích, cho
nên hòa hợp đi qua với anh được không? Hả?"
Môi hạ xuống, hôn ở trán của cô, chậm rãi trượt, rất nhẹ, xẹt qua mềm
mại giống như lông vũ, cái loại cảm giác ngứa đó chui vào trong lòng một
chút, hơi tê tê dễ chịu như vậy, Chu Tự Hàn chưa từng hôn cô như vậy, dịu
dàng giống như sợ đụng bể cô, thậm chí Sở Dĩnh có cảm giác được quý
trọng.
Sở Dĩnh mở mắt ra, vừa đúng lúc chống lại ánh mắt Chu Tự Hàn,
khoảng cách của hai người gần như thế, gần đến mức cô có thể nhìn thấy
tất cả cảm xúc trong mắt của anh, nồng đậm dịu dàng, che chở, yêu thương.
. . . . . Sở Dĩnh nhắm mắt lại thật nhanh, khép thật chặt, trong lòng cố gắng
kháng cự, xem ra cô sai lầm rồi, làm sao Chu Tự Hàn sẽ sinh ra nhiều cảm
xúc đối với cô như vậy. . . . . .
Chu Tự Hàn hôn vào trên môi của cô, trằn trọc hôn, không có gấp gáp
như trước kia, chậm rãi, ôn tồn lại triền miên, hôn, liếm, giống như hấp
dẫn, vừa tựa như quyến rũ. . . . . .