nào, tuổi cũng không lớn, Sở Dĩnh đoán chừng, khẳng định nhỏ hơn nhiều
so với mình, đây là người nào? Chẳng lẽ Chu Tự Hàn còn có một em gái. . .
. . .
Không đợi cô nữa đoán, cô gái đó đã rất hưng phấn xoay chung quanh
cô một vòng: "Thật sự là Thanh Liên ! Người thật còn xinh đẹp hơn so với
trên phim điện ảnh, tôi là người ái mộ của cô, tôi tên là Hứa Hựu An, cô có
thể gọi tôi là An An, cha mẹ chồng tôi đều gọi như vậy. . . . . ." Cái miệng
nhỏ nhắn giống như cây đậu một dạng, càng nói Sở Dĩnh càng mơ hồ.
Chỉ là rất nhanh Sở Dĩnh cũng biết đây là ai, bởi vì thân sau Hứa Hựu
An nhiều hơn một đôi bàn tay, đem cô nhéo tới: "An An, lần đầu tiên Sở
tiểu thư tới, em như vậy, về sau lại dọa sợ người ta, xin lỗi, vợ tôi rất thích
cô, cho nên có chút vô cùng hưng phấn. Xin chào, tôi là Chu Tự Hoành,
anh trai của Tự Hàn."
Lão đại nhà họ Chu, nhìn lưng anh thẳng tắp, cùng nghiêm cẩn hiện ra
bên ngoài này, cũng biết là người quân nhân chuyên nghiệp, nói thật, hai
anh em này dáng dấp thật giống nhau, nhưng phong cách lại hoàn toàn trái
ngược, Chu Tự Hàn vừa nhìn chính là người tà ác thích làm phản, cùng anh
trai anh một thân chính khí, hoàn toàn ngược lại.
Chu Tự Hàn đưa tay ôm ở trên eo cô: "Bảo bối, nhìn trai đẹp thấy
choáng sao? Anh ấy không vô lại, nhưng vẫn kém chút nữa so với anh,
quan trọng nhất là anh ấy có tính yêu thích trẻ con, chỉ thích nữ sinh nhỏ
tuổi, em xem chị dâu anh sẽ biết."
"Chu Tự Hàn ai là nữ sinh nhỏ tuổi, tôi là chị dâu của cậu." Chu Tự
Hàn khoát khoát tay: "Ai nói không phải, nhưng chị không soi gương sao,
rõ ràng còn chưa có lớn lên." Nói xong, cũng không quản Hứa Hựu An tức
giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, lôi kéo Sở Dĩnh đi vào trong phòng
khách.