Từ đó về sau, Chu Tự Hàn thường chú ý tới những sản phẩm tình nhân
khác, phàm là cái gì đều muốn là đồ đôi, không riêng gì quần áo, còn có
điện thoại di động, vỏ điện thoại cái gì, một chút cũng không cảm thấy loại
hành vi này đối với một người đàn ông bôn ba như anh mà nói, có bao
nhiêu quỷ dị, mỗi ngày làm không biết mệt, làm cho hiện tại cô đứng ở chỗ
này, Sở Dĩnh cũng dâng lên một loại ảo giác, hai người quả thật giống như
vợ chồng son vừa mới kết hôn trở về nhà chồng.
Chu Tự Hàn đem cô xoay qua, để cho cô đối mặt mình, đang cầm mặt
của cô xem kỹ mấy giây, bỗng nhiên nói: "Thì ra là bảo bối nhà anh cũng sẽ
khẩn trương, yên tâm, đây không phải là cô dâu xấu xí gặp mặt cha mẹ
chồng, lại nói, em cũng không xấu xí thì sợ cái gì chứ?"
Sở Dĩnh không khỏi liếc anh một cái: "Cái đó, cha mẹ anh. . . . . ."
Chợt ý thức được hai tay mình trống trơn, lần đầu gặp mặt không khỏi thất
lễ: "Chu Tự Hàn, không phải là tôi nên mua chút trái cây hay gì đó. . . . . ."
Chu Tự Hàn nở nụ cười, ôm cô hôn một cái: "Cái gì cũng đều không
cần mua, em tới là được rồi, nhưng em là người đầu tiên anh mang về nhà,
đoán chừng mẹ anh còn khẩn trương hơn so với em." Chu Tự Hàn lôi kéo
tay của cô đi vào.
Sở Dĩnh hơi quan sát một lần, trong đình viện có một vườn hoa nhỏ,
hôm nay chính là cuối mùa thu, bóng cây che phủ ở bên trong, trong vườn
hoa chỉ có vài cây thu hải đường cùng mấy bồn hoa cúc bên cạnh, nở vừa
đúng lúc, cũng làm cho cô nhớ tới trước kia cũng có vườn hoa nhỏ trong
nhà ở tỉnh G, mỗi ngày giờ cô tan học trở về, liền nhìn thấy mẹ bận rộn xới
đất bón phân ở trong vườn hoa, bây giờ nghĩ lại, giống như đã là chuyện rất
xa xưa.
Chu Tự Hàn dắt tay của cô vào trong nhà, vừa đổi dép xong ngẩng đầu
liền đụng vào một con ngươi đôi đen rắng rõ ràng, một cô gái tương đối
xinh đẹp xinh đẹp, trong mắt to không che giấu hiếu kỳ và hưng phấn chút