Cô không thể nhịn được nữa rốt cuộc nổi giận: "Chu Tự Hàn, anh
xong chưa?" "Xong rồi xong rồi, bảo bối, em đừng có gấp chứ, để cho
người đàn ông của em sung sướng một lát đã, a. . . . . ." Thật dễ dàng xong
chuyện, còn đặc biệt thỏa mãn run lên. . . . . . Sở Dĩnh không quản anh nữa,
nhắm mắt lại đi ngủ, cô quá mệt mỏi, coi như động đất cũng không làm cô
tỉnh ngủ, cô rất buồn ngủ!
Sở Dĩnh ngủ một giấc này không biết bao lâu, lần nữa tỉnh lại, cũng
không phải là tự nhiên tỉnh, là do không cách nào khống chế được cảm giác
trên người, bị phản ứng sinh lí làm cho tỉnh lại, mở mắt ra đã nhìn thấy, hai
chân của mình bị Chu Tự Hàn tách ra, lão đại anh đen tối đâm vào trong
đó, lại liếm, lại cắn, lại hôn, một mình chơi đang hưng phấn. . . . . . Thấy cô
tỉnh, Chu Tự Hàn lưu loát đem cô lật lại, liền đi lên. . . . . .
Chu Tự Hàn theo lễ nghi cổ của nhà họ Nhạc trôi qua động phòng hoa
chúc, toàn bộ qua hai ngày hai đêm, đến ngày thứ ba, anh mới đem tiểu tức
phụ mệt mỏi đến mức đi bộ cũng thấy vất vả về nhà, từ nam đến bắc, bảo
bối nhà anh ngủ suốt dọc đường đi, đến nhà lại bị giày vò một lần nữa, rốt
cuộc đến thời điểm ngừng nghỉ, đã qua ngày mùng một tháng năm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Dĩnh gầy đi trông thấy, làm bà ngoại Sở
Dĩnh đau lòng, lão thái thái muốn đem Sở Dĩnh về nhà nuôi dưỡng tiếp, Sở
Dĩnh tự mình phản đối trước, bây giờ cô thật sự sợ Chu Tự Hàn rồi, còn
không bằng ngày ngày để cho anh phát tình đi, nếu như bị nghẹn một trận,
cô không chết cũng bị lột mất một lớp da.
Tóm lại, cuộc sống sau cưới của Sở Dĩnh chính là: "Yêu nhiều hơn
nữa, cũng không bằng làm được nhiều, làm nhiều hơn nữa, cuộc sống cũng
hài hòa."
Tác giả có lời muốn nói: đã thay đổi, coi như là kết cục đi, ngày mai
viết ngoại truyện nhỏ thông báo tình tiết chưa hết một chút nữa, liền hoàn
toàn kết thúc, cảm thấy viết văn này có chút loạn, giống như rất nhiều độc