án binh bất xuất.
Thái Tôn hạ lệnh cho chư tướng, mau tiến gấp đến đánh Hà Đông. Lúc này
Lưu Quân nghe báo Ứng Châu đã làm phản, Dương Nghiệp quy thuận
thiên triều, sợ đến kinh hồn lạc phách, bỏ cả ăn uống. Tống Tề Khưu cùng
bọn Đinh Quý chỉ còn cách phòng thủ nghiêm ngặt. Quân Tống liền đánh
mấy ngày mà không hạ được. Phan Nhân Mĩ chia các tướng thay phiên vây
đánh thành. Tiếng chiêng trống vang vọng trong ngoài. Trên thành tên, đá
bay xuống như mưa. Đinh Quý liều chết chống giặc, vào gặp Lưu Quân,
xin mượn binh của Đại Liêu để cứu quốc nạn. Lưu Quân chuẩn tấu, sai
người ngày đêm đi đến Đại Liêu cầu cứu, chuyện không có gì đáng nói.
Đây nói về Thái Tôn, do vây Thái Nguyên đã lâu mà chưa hạ được, vào
ngày 3 tháng 2 đích thân tới trước trận đốc chiến. Cao Hoài Đức, Hô Diên
Tán... chia nhau đánh vào các cửa. Thành quách đều sụp, bị giết rất nhiều.
Thái Tôn thủ chiếu dụ Hán chủ ra hàng. Sứ giả đến dưới thành, quân giữ
thành không cho vào. Thái Tôn giận dữ, cùng các tướng hộ vệ tiến đến
dưới thành, bày trận ở trước. Quân Nam-Bắc thi nhau bắn tên cắm trên
thành như lông nhím. Đêm xuống, Thái Tôn nghỉ ở trong doanh, dựa kỉ mà
nằm, chợt nghe báo rằng: "Có phu nhân tới!” Thái Tôn mở mắt nhìn xem,
thấy 30, 40 tên Huỳnh cân lực sĩ, khiêng một cỗ kiệu đến. Lát sau, có một
phụ nữ từ trong kiệu bước ra, lấy một tấm thiệp trắng, đưa đến cho Thái
Tôn. Thái Tôn hỏi rằng: "Khanh là ai?" Người phụ nữ đáp: "Thiếp là Hà
Đông tiểu thánh, nay đến gặp chúa thượng để dâng một mẹo nhỏ". Thái
Tôn nhìn thấy trên giấy viết tám chữ: "Nhâm Quý chi binh, có thể phá được
Thái Nguyên". Thái Tôn xem xong, nhìn lại, thì người phụ nữ chợt biến
mất. Tỉnh lại thì ra là một giấc mơ, lúc này trời gần canh năm. Thái Tôn
triệu gấp Bát Vương, Dương Quang Mĩ vào doanh kể lại giấc mơ. Dương
Quang Mĩ nói: "Nhâm Quý thuộc hướng Bắc, không lẽ kêu bệ hạ từ cửa
Bắc đánh thì phá được Thái Nguyên". Thái Tôn nghe ra, hôm sau hạ lệnh
chủ tướng đánh gấp ở cửa Bắc.