ĐƯỜNG LÊN NÚI THIÊN MÃ - Trang 100

- Đúng vậy !
Chị Thu Dung thở phào :
- Thế thì may quá… Tôi vẫn bực bội từ qua đến nay rằng hắn đã thong

dong một mình hốt trọn mớ kim cương của Giáo sư Thomas Vincent trên
núi Thiên Mã.

Ông Mạc Kính mỉm cười :
- Đâu có thể dễ dàng như vậy được. Cho dù hắn có thoát qua biên giới,

thì tôi cũng theo sát chân hắn được. Bởi vì tôi, tôi cũng có một bản sao tài
liệu y hệt của hắn.

Chị Thu Dung ngạc nhiên :
- Tại sao lại như thế được ?
- Vâng, đúng là như thế. Bởi vì… bởi vì… nói ra xin cô đừng giận, tất cả

mọi liên lạc giữa cô và anh Nam, nhân viên Viện Quốc Gia Khoa Học và
Kỹ Thuật, tôi đều hay biết cả. Chính anh Nam thông báo cho tôi vụ này.
Anh ta e ngại một mình cô không thể chống lại với bọn chúng, nên nhờ tôi
can thiệp.

Chị Thu Dung thở dài :
- À… thì ra thế ! Vậy mà khi tôi hỏi đến bản chụp các tấm phóng ảnh,

anh Nam đã nói dối tôi là không còn gì… trong khi đó ảnh đã chụp thêm
một bản để đem trao hết cho ông.

Ông Mạc Kính vỗ về :
- Xin cô cũng đừng giận anh chàng đó. Ảnh chỉ vì lo cho cô mà xử sự

như vậy đấy thôi.

- Vậy mà từ mấy hôm nay, tôi cứ tiếc đùi đụi vì đã để xổng mất một tài

liệu quý, một miếng mồi ngon.

Vừa khi ấy, người hầu bàn bưng lên một khay đồ ăn thơm ngào ngạt.

Ông Mạc Kính nhân đó mỉm cười hỏi :

- Có ngon bằng món gà hấp muối này không ? Nào ! Xin mời quí vị. Ta

ăn cái đã. Dĩ thực vi tiên mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.