ĐƯỜNG LÊN NÚI THIÊN MÃ - Trang 42

Ông cụ chậm rãi đặt cái can qua một bên rút trong túi ra châm một điếu

thuốc. Cặp mắt đăm đăm không rời chị Thu Dung, một lát rồi mới nói,
giọng chắc và gọn :

- Thưa cô… tôi xin tự giới thiệu : Tôi là Nguyễn tư Tâm, tức Tâm Tư,

tức Tâm Què !...

Chị Thu Dung thốt kêu lên một tiếng ngạc nhiên, ly nước trong tay bị

sóng sánh muốn đổ trào ra, và chị giương cả hai mắt lên sững sờ nhìn
người đối diện. Chị không ngạc nhiên sao được bởi vì trước hết, nhân vật
Tâm Què, con người mà chị đang dồn tất cả nỗ lực vào việc tìm hiểu tông
tích, thì nay bỗng nhiên xuất hiện một cách vô cùng bất ngờ. Sau nữa theo
bản nhận diện sơ khởi của sở An Ninh Quốc Gia thì Tâm Què còn trẻ, rất
trẻ so với con người già nua uể oải ngồi trước mặt… Thì ra nghệ thuật hoá
trang của Tâm đã đến mức tuyệt diệu. Gã không chỉ giỏi ở những nét che
giấu, đậy điệm bằng những mớ tóc giả…râu giả, mà còn giỏi cả ở cách bắt
chước giọng khàn khàn, cách tạo cho mình một phong thái già nua, cái nhìn
mệt mỏi, cách đi đứng mệt nhọc và ở cả cách lờ đờ mang vẻ trầm tư của
một người trọng tuổi.

Sau giây lát lấy lại bình tĩnh, chị Thu Dung nhoẻn miệng cười :
- Nếu không được biết ông, ai mà có thể đoán được ông mới có… ba

mươi sáu tuổi.

Tâm nhìn chị đăm đăm :
- Cô đã biết gì về tôi ?
- Không nhiều lắm, nhưng tạm đủ để phác hoạ cho ông một chân dung.

Một chân dung không lấy gì làm tốt đẹp lắm.

Tâm mỉm cười :
- Vâng, nói thẳng ra là không lương thiện. Tôi xin chịu lối làm việc mau

chóng của Sở Cảnh Sát. Chịu luôn cả sự khôn khéo của cô nữa. Bởi thế tôi
mới đặt vấn đề ra với cô về một sự hợp tác tay đôi.

Chị Thu Dung nhíu hai lông mày lại :
- Hợp tác ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.