ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 441

Lại đợi vài phút, vẫn không thấy trả lời. Tưởng Mộ Tranh không xác

định được Lạc Táp có nhìn thấy tin nhắn hay không nên gọi điện thoại qua
cho cô.

bíp bíp hai tiếng, bên kia trực tiếp ấn từ chối cuộc gọi.

Lại đợi thêm một lát, điện thoại vẫn im ắng.

Tưởng Mộ Tranh cười, với tính cách của cô, nếu cô và Phó Duyên Bác

ở bên nhau thì chắc chắn sẽ nói rõ ràng với anh ngay lập tức, sẽ không để
anh có hiểu lầm gì.

Nhưng vừa rồi cô lại không hề vội vã giải thích, đã nói lên cô và Phó

Duyên Bác không có gì.

Nghĩ nghĩ, anh bật cười thành tiếng.

Từ trước đến nay chưa từng vui như vậy.

Đầu óc hưng phấn không cảm thấy buồn ngủ.

Tưởng Mộ Tranh bò dậy, cũng không bật đèn mà dùng ánh sáng màn

hình điện thoại soi đường, anh đi qua phòng làm việc lấy thuốc lá, bật lửa
thì còn ở trong xe dưới tầng hầm.

Không hề do dự, anh thay quần áo, lại đi xuống.

Một giờ sáng, khu chung cư chỉ có thưa thớt vài nhà còn sáng đèn, ánh

đèn vàng mang lại cảm giác đặc biệt ấm áp trong đêm tối mùa đông.

Tưởng Mộ Tranh kéo cửa xe, khom lưng tiến vào trong xe, lấy cái bật

lửa 2 tệ kia ra, nắm trong tay.

Gió đêm thổi qua, có chút lạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.