Nhưng họa lên câu thơ, khiến cho Mạn Duẫn mở rộng tầm mắt rồi.
“Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu.”
(Khi đứng trên cao sẽ nhìn bao quát nhứng ngọn núi nhỏ)
Đây không phải là bài thơ nổi danh
《 đăng cao 》nổi danh của Đỗ Phủ
sao?
Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, lưu lấy Đan Thanh
Đây không phải là bài thơ
《 qua cô độc dương 》nổi danh của Văn
Thiên Tường sao?
Liên tiếp nhìn vài trang, nếu không phải là Đỗ Phủ, thì chính là mấy bài
thơ nổi tiếng của Lý Bạch
Nhìn ra được Tịch Mân Sầm đối với mấy bức tranh chữ này, có đánh giá
rất cao. Nếu không cũng sẽ không dành riêng một khu vực, dùng để treo
tranh chữ.
không nghĩ tới ở trước nàng, triều đại này còn có một người xuyên qua,
thậm chí làm tới chức Tể Tướng một nước. Chỉ tiếc cách nhau đến ba trăm
năm, bọn họ không có duyên gặp nhau.
Đột nhiên nghĩ đến quẻ trận phía bên ngoài rừng cây nhỏ, Mạn Duẫn
ngẩng đầu lên, hỏi: "Phụ vương, người thiết kế quẻ trận ngoài rùng cây còn
sống không?"
không biết vì sao Mạn Duẫn hỏi như thế, Tịch Mân Sầm khẽ gật đầu,
nói: "Còn sống, nhưng bảo bối hỏi cái này làm chi?" Véo nhẹ lỗ mũi Mạn
Duẫn một cái, khẽ thấp xuống thanh âm, tựa hồ có mấy phần chỉ tiếc rèn sắt
không thành thép, "Ngay cả Khổng Đan thư là ai cũng không biết. Còn dám