Bốn phía chỉ còn một mảnh tối đen.
Đợi người bên ngoài đi xa, vài người mới sờ soạng đứng ra, ánh mắt
mỗi người đều tỏ vẻ kinh ngạc. Lần nay tư nhân buôn bán số lượng muối
lớn như vậy, chỉ sợ sẽ là vụ án muối lớn nhất từ trước đến nay của Phong
Yến.
Mạn Duẫn cũng không cho rằng việc này đơn giản như đã nghĩ.
“Phụ vương, người thực sẽ để cho bọn họ đem số muối này đến Đàm
Thành?” Cho dù mà muối tư nhân, nhưng cũng không biết đã bao nhiêu
người gặp nạn.
Tịch Mân Sầm một thân hắc bào, hòa mình vào bóng tối, khiến người ta
không thể nhìn rõ.
Mọi người đều là tâm phúc của hắn, nhìn hắn mà làm việc.
Tịch Mân Sầm bình tĩnh tự hỏi một hồi, nói: “Chu Phi, ngày mai ngươi
mang 20 thị vệ chặn lại, đừng để lại dấu vết, cũng không để truyền ra ngoài.
Về phần muối này, toàn bộ tiêu hủy.”
Tê Thành không phải địa bàn của họ, muốn tìm một chỗ bỏ đi đống
muối này mà không bị phát hiện cũng có chút khó khăn.
Dù sao cũng có chứng cứ phạm tội, mấy trăm bao muối này, hủy đi cũng
không tiếc.
Chu Phi trả lời: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Năm mươi thị vệ đi theo, giấu mình trong phố xá. Vài ba người trong
một đội nhỏ, ở những nhà trọ không giống nhau, tránh cho người khác sinh
nghi. không có mệnh lệnh của vương gia, bọn họ cũng giống như những