người, tìm kiếm bóng dáng của Mạn Duẫn.
Nhìn thấy Mạn Duẫn chạy về hướng mình, mủi chân Tịch Mân Sầm
điểm nhẹ một chút, thân thể như như lông vũ bay lên đỉnh đầu mọi người.
đi lướt qua, đem Mạn Duẫn ôm vào trong ngực.
Trần Ninh vừa lúc xông lại, đưa tay ra, còn chưa có đụng tới Mạn Duẫn,
đã bị một chưởng của Tịch Mân Sầm ném ngã trên mặt đất, miệng phun
máu tươi.
Khom người, Trần Ninh nằm trên mặt đất co quắp mấy cái. Mắt chăm
chú nhìn Mạn Duẫn, tựa hồ càng muốn róc xương lóc thịt của nàng.
Biến cố này, làm cho trong lầu trong nháy mắt an tĩnh, tiếng kim rơi
cũng có thể nghe được.
Những văn nhân thi sĩ ở đây, có người nào từng chứng kiến qua cảnh
này, có vài người bị sợ giật mình, lẫn mất thật xa.
"Ta...... Ta muốn cùng ngươi đồng quy vu tận! Ta đã mất tất cả rồi, đều
là tại ngươi, đều là tại ngươi!" Trần Ninh gầm thét, khuôn mặt đã vặn vẹo
dữ tợn đến khó coi.
Từng tiếng thét, làm cho lỗ tai người nghe tê dại.
Run rẩy thân thể, Trần Ninh đứng dậy từ dưới đất. không cam lòng nhìn
Mạn Duẫn, "Đều là ngươi, nếu không phải là ngươi, ta cũng không cần luân
lạc tới cục diện như hôm nay!" nói xong, xông về hướng Mạn Duẫn đang
núp ở trong ngực của Tịch Mân Sầm, ánh mắt như muốn đem Mạn Duẫn xé
nát.
"Buồn cười!" Tịch Mân Sầm trầm giọng quát mắng, vung vạt áo, một
luồng lực hất bay Trần Ninh.