khanh trở về ngồi đi. Tối nay vì chiêu đãi Liễu Thượng khanh, không phải
để cho các ngươi nói xin lỗi đến, nói xin lỗi đi."
Câu nói sau cùng, lộ ra vẻ uy nghi, khiến trong đại điện ồn ào trong
nháy mắt trở nên bình thường.
Nếu không phải là sứ giả của Nam Trụ quốc, Tịch Mân Sầm sẽ không
tham gia loại dạ yến này. Nhìn Tịch Khánh Lân muốn nói thẳng vào chính
đề, Tịch Mân Sầm phối hợp nói: "Bổn vương không hề tức giận."
hắn vốn cũng không thích không khí của dạ yến, tốt nhất mau chóng kết
thúc, xong trở về ngủ cùng nữ nhi bảo bối.
Chỉ là...... Nữ nhân này, hắn nhớ kỹ. Lại vuốt vuốt sợi tóc của Mạn
Duẫn, muốn thương tổn Duẫn nhi, chuyện không phải dễ dàng như vậy.
Vị trí Vương phi, cũng không phải là dễ dàng như vậy là có thể leo lên!
"Tiểu thần cám ơn Phong Yến Hoàng khoản đãi, lần này tới quý quốc, là
vì đến báo cho Phong Yến Hoàng một tin. Hoàng thượng của chúng tôi......
Hoàng thượng......" Liễu Sĩ Vi ngồi ở phía dưới, xa xa nhìn về phía Tịch
Khánh Lân, giữa hai lông mày tựa hồ mang theo tia bi thương.
"Hoàng thượng nước chúng tôi..... Băng hà rồi." Liễu Sĩ Vi cúi đầu, vén
tay áo lên xoa xoa nước mắt.
Tin quan trọng này vừa ra khỏi miệng, trên đại điện lại trở nên xôn xao
. Nam Trụ Vương chết...... Có nghĩa gì? Đương nhiên lại có một người
sẽ đi lên ngôi vị hoàng đế!