Ký ức về căn mật thất hiện lên trong đầu. Của sủng phi kia lúc sinh thời
chăng?
Liên tục mở hết mấy cái rương, tất cả đều là những thứ mà nàng đã thấy
trong mật thất, trong đó có một rương chứa đầy các bức họa được cuộn
tròn, chắc hẳn Phụ Vương đã sai người tháo từ tường ngọc xuống. Đôi mi
thanh tú của Mạn Duẫn nhíu lại thành chữ mi. Nàng đã nói mà, làm sao Phụ
Vương có thể dễ dàng rời khỏi Nam Trụ một cách vô cớ như thế được, thì
ra lại là một âm mưu.
Vừa đóng lại nắp rương cuối vùng thì đã thấy hơn mười thị vệ từ bên
ngoài tiến vào, cứ mỗi hai người nâng một cái rương đi ra khỏi Điềm Uy
cung.
“Mấy rương này được Vương gia sai người khiêng đến hôm qua” Nhìn
thị vệ nâng tất cả các rương đi, Chu Dương mới lặng lẽ nói.
Mạn Duẫn gật gật đầu, trong lòng đã nghĩ ra một giả thiết khả thi.
Từng rương được nâng lên và buộc cố định trên xe ngựa, sau đó liền có
người đánh xe nhảy lên, xe ngựa lóc ca lóc cốc nghiêng ngửa lên đường.
“Duẫn nhi, đến lúc lên xe ngựa rồi.” Thấy Mạn Duẫn cứ đứng trầm
ngâm trước cửa Điềm Uy cung, Tịch Mân Sầm vỗ vỗ đầu vai đứa nhỏ.
Chu Phi Chu Dương cưỡi ngựa, kèm sát hai bên trái phải của xe ngựa,
vung roi giục ngựa bắt đầu tiến liên.
Vừa lên xa ngựa, Mạn Duẫn nhịn không được mở miệng hỏi ngay: “Phụ
vương, trong rương…?”
Xe ngựa nghiên nghiêng ngả ngả tiến tới, Tịch Mân Sầm vẫn ngồi ổn
định, đưa mắt nhìn Mạn Duẫn vẻ hiểu vì sao nàng buồn rầu, “Ngươi đã
biết?”