Sử Lương Sanh dừng lại cước bộ, đứng ở bên cạnh vách núi đen.
Liễu Oanh nãy giờ vẫn theo sát bên cạnh, nhìn mà không hiểu ý tưởng
của chủ tử thế nào. Lúc này không phải nên chạy đi để thoát thân sao ? Sao
lại chạy đến tuyệt lộ thế này.
Tịch Mân Sầm và mấy người khác đuổi sát đến, dừng ở cách đó không
xa.
“Cũng đã tới lúc chúng ta nên có một kết thúc cuối cùng “ Sử Lương
Sanh thẳng tắp nhìn vào mắt Tịch Mân Sầm, đôi mắt rừng rực như chim
ưng khát mồi.
Tịch Mân Sầm không trả lời chỉ chăm chú nhìn vào thân thể bé nhỏ
đang lạnh đến phát run. Trong lòng hắn nảy sinh nỗi lo lắng, ánh mắt rơi
xuống hai chân của Mạn Duẫn, đột nhiên nhớ tới lời dặn của lão thái y
“Bổn vương cũng không muốn tiếp tục dây dưa với người mãi “ Từ khi
đặt chân lên đất Nam Trụ toàn đối mặt với những chuyện phiền toái này,
chẳng lẽ không phải là do Sử Lương Sanh sắp đặt ra sao ?
Sử Luơng Sanh quăng Mạn Duẫn lại cho Liễu Oanh, vuốt ve bảo đao
đang nắm trong tay, “Nhất quyết sinh tử, Cửu vương gia có ý kiến gì không
? “
Chu Phi, Chu Dương cả kinh. Rõ ràng vương gia đang bị thương, kẻ kia
đề nghị như vậy hoàn toàn chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà
hưởng lợi.
Mạn Duẫn bất chấp lưỡi gươm đang kề trên cổ, hét to lên, “ Không cho
phép đáp ứng ! “
Đừng nhìn vẻ mặt như không có việc gì của Phụ vương mà lầm, một
chưởng lúc nãy của Sử Lương Sanh uy lực cực đại, chắc hẳn Phụ vương đã