Chu Dương nhìn thấy ánh mắt kia của đại ca nhà mình thì rụt cổ lại, nhủ
bụng, ta hôm nay chưa hề trêu chọc ngươi à nha, rồi lắc mình đuổi theo tiểu
Quận chúa, rời xa vị đại ca luôn đè đầu cưỡi cổ hắn kia.
Hai tỳ nữ đứng ở bên cạnh, cúi đầu chờ chủ tử phân phó bất cứ lúc nào.
Mạn Duẫn vừa tiến vào đại sảnh, Tịch Mân Sầm ngồi chủ tọa ngẩng đầu
lên, sau khi quét mắt quan sát một lúc, ngoắc tay: “Duẫn nhi lại đây.”
đi đến trước mặt Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn phát hiện Duẫn Linh Chỉ
còn chưa có đến.
“Ngủ ngon giấc không?” Tịch Mân Sầm kéo tay nữ hài qua, để nàng
ngồi vào vị trí bên cạnh mình.
Vị trí này Mạn Duẫn đã ngồi từ vài năm trước nên vô cùng quen thuộc
nên không nói tiếng nào ngồi vào. Các tỳ nữ đứng bên thấy vậy đều giật
mình đánh thót. Trước kia tiểu Quận chúa ngồi vị trí này bọn họ đương
nhiên không dám nói gì, nhưng hôm qua Duẫn Linh Chỉ đã vào cửa làm
Vương phi, vị trí này hẳn là chủ mẫu mới có thể ngồi.
“Lời này hẳn phải để Duẫn nhi hỏi Phụ Vương mới phải chứ.” Tinh tế
quan sát mắt Tịch Mân Sầm thì phát hiện sắc mặt Phụ Vương không hề có
một tia mỏi mệt nào.
“Năm xưa lúc hành quân đánh giặc, rất nhiều thời điểm mấy ngày liền
đều không chợp mắt. Bây giờ một đêm không ngủ đối với bổn Vương
chẳng là gì cả.” Tịch Mân Sầm cẩn thận giải thích, múc một muỗng tổ yến
đưa vào miệng Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn há mồm uống ngay.
Nuốt được mấy muỗng, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân,
vài tỳ nữ vây quanh Duẫn Linh Chỉ tiến vào, trong đó có một tỳ nữ gương