DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 798

Mạn Duẫn kỳ quái hỏi: "Gì vậy? Khách điếm các ngươi còn bao đàn

hương?"

Đàn hương nói quý thì cũng không quý lắm, nhưng thật ra cũng không

phải rẻ. Những khách sạn hạng sang muốn cho khách ngủ được ngon giấc
thường buổi tối cũng đốt đàn hương trong khách phòng. Nhưng khách điếm
này Mạn Duẫn không cố ý chọn lựa, chỉ vì thấy nó gần Hương Nghê Lâu
nhất nên vào ở đại thôi. Nhìn cách bài trí khách điếm mà tính toán, giỏi lắm
là khách điếm bậc trung. Loại này khách điếm mà còn bao đàn hương thì
chỉ có lỗ vốn.

Tiểu nhị không ngờ Mạn Duẫn sẽ hỏi như thế, sửng sốt một chút mới

nói: "Dạo này buôn bán ảm đạm, phải tìm cách lưu lại chút khách hàng
quen chứ sao."

Nhìn vẻ mặt chột dạ của tiểu nhị, Mạn Duẫn không chút nào tin tưởng.

Bước chân ra ngoài đời thì mọi việc phải càng thêm cẩn thận. Nơi này
không phải Vương phủ, không có hàng loạt thủ vệ bảo vệ, nhỡ gặp chuyện
không may thì viện binh sẽ không tới kịp, tính mạng Mạn Duẫn coi như
nghỉ ăn thức ăn dương gian tại đây. Với tính cảnh giác xưa nay của Mạn
Duẫn, nàng đương nhiên sẽ không tin vài lời đãi bôi của một kẻ xa lạ.

Chờ tiểu nhị vừa ra khỏi cửa phòng, Mạn Duẫn liền dập tắt đàn hương,

cầm chúng lên xem xét qua lại. không xem xét thì thôi, mà vừa nhìn một cái
thì Mạn Duẫn liền phát hiện có điểm sai. Kiếp trước làm sát thủ, Mạn Duẫn
tiếp xúc với rất nhiều kỹ xảo ám sát, trong đó nhiều nhất chính là kiến thức
về thuốc mê... Những thành phần thuốc mê này Mạn Duẫn chỉ cần dùng qua
mấy lần là giờ đã có thể nhận ra ngay.

Hành lang truyền đến tiếng bước chân lột xột loạt xoạt, thanh âm rất

nhẹ, gần như là nhón chân đi tới. Lỗ tai Mạn Duẫn nhúc nhích hai cái, lắng
nghe tiếng bước chân, cố gắng phân biệt xem có mấy người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.