Mọi người nhất trí nhìn về phía A Tài.
“Ngạch…… Sáng mai mới đủ hai ngày…… A……” A Tài đảo mắt,
nói.
“Hảo, sáng mai chúng ta ở đây, ta chờ ngươi giao ra hung thủ.” Chu
Địch chấp thuận lời hắn, “Ta có chút mệt mỏi, Tam vương gia, công chúa,
thỉnh tự nhiên.” Nói xong, đứng dậy rời khỏi phòng.
Chủ tử đi, những người khác của Triệu quốc ở lại cũng không có ý tứ.
Hàn Đức vừa rời đi vừa lẩm bẩm, “Thật lãng phí thời gian ……”
Triển Kiều Mỹ cắn chặt môi, cái này không giống như tưởng tưởng
của nàng, hoàn toàn không giống, nàng muốn nhận được ánh mắt kinh
diễm cùng tàn thưởng của mọi người. Tại sao thành như vậy……
Triển Cảnh Nham vỗ vỗ vai nàng, “Lần này chạy ra ngoài, Hoàng
thượng rất lo lắng cho ngươi, vạn nhất phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn
thì sao? Lát nữa Tam thúc đưa ngươi trở về. ”
Triển Kiều Mỹ như cũ không nói gì, nàng cảm giác mình rất mất mặt,
người trong thành chắc chắn sẽ cười nàng, những người trong nội cung
xem nàng không vừa mắt tuyệt không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nhất định
cười nhạo nàng, nghĩ đi nghĩ lại, nàng ủy khuất khóc lên, nhào vào lòng
Triển Cảnh Nham, “Tam thúc…… Ô ô…… Không quay về, ô ô, ta không
quay về……”
A Tài đứng một bên, vốn hắn cũng muốn khuyên nhủ tiểu cô nương
này, nhưng…… Có vẻ không cần.
Hắn cho Triển Cảnh Nham một ánh mắt: Ta ra ngoài trước.
Triển Cảnh Nham gật đầu, tiếp tục vỗ vỗ an ủi Triển Kiều Mỹ đang
khóc lóc như mèo nhỏ, cọ cọ nước mắt nước mũi lên y phục của y.