DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 135

Quân Thư Ảnh tất nhiên là không cam lòng nghe lời hắn, nhưng thật sự

giờ phút này y không còn chút khí lực nào, ngay cả đi đứng còn không
xong, nói gì tới việc chạy trốn trước mắt Sở Phi Dương. Y ngồi dưới đất
ngẫm nghĩ một lúc lâu, thấy tốt nhất vẫn là nên quay về giường nghỉ. Y
nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy tình huống hiện tại cũng không đến nỗi tệ, ít
nhất y cũng không cần cả ngày đề phòng Sở Phi Dương đến lấy mạng
mình. Hiện tại điều duy nhất y cần phải làm là cố gắng dưỡng thương, như
vậy mới có cơ hội đến lấy Phẫn Tình Châu. Mà Sở Phi Dương không hề
nghi ngờ gì sẽ vẫn làm chính nghĩa đại hiệp mà ở đây tận tâm tận sức chăm
sóc y. Chỉ cần cơ thể khá hơn một chút, Quân Thư Ảnh có thể nghĩ ra một
trăm lẻ một cách thoát thân.Không lâu sau, Sở Phi Dương bưng một chén
dược khác tới, còn mang thêm một chén cháo. Quân Thư Anh ăn uống hết
cả rồi ngã đầu ra ngủ. Y ung dung vậy càng khiến Sở Phi Dương không yên
tâm. Hắn gọi tiểu nhị thu dọn chén dược, sắp xếp lại căn phòng bừa bộn rồi
ngồi bên cạnh bàn nhắm mắt dưỡng thần.

Bữa chiều Quân Thư Ảnh gọi toàn món ngon rượu ngon, nhưng tiểu nhị

chỉ bưng tới những món ăn nhẹ. Quân Thư Ảnh bĩu môi ra vẻ không muốn
ăn, nhưng cũng ăn sạch sẽ, ăn no rồi quay về giường nằm, từ đầu đến cuối
không ngó ngàng gì đến Sở Phi Dương đang cảnh giác nhìn y.

Màn đêm mau chóng buông xuống. Sở Phi Dương ngồi bên cạnh bàn cả

ngày nhưng tựa hồ không có ý định rời đi. Quân Thư Ảnh trở mình tới lui
rồi ngồi dậy nói: “Sở đại hiệp, không phải là ngươi nên trở về phòng mình
nghỉ ngơi sao?”

Sở Phi Dương lắc đầu nói: “Ta không cần!”

Quân Thư Ảnh nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Nhưng ta cần! Ta không có

thói quen ngủ khi còn người khác ở trong phòng, nhất là người đó đã từng
cưỡng ép ta!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.