DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1455

đặt lên đầu Thiên Nhất giáo, ta đương nhiên sẽ không thể không quan tâm.
Lại nói…” Thanh Lang ngước mắt lên suy nghĩ một chút, “Hơn hai mươi
năm về trước, một lần giang hồ rung chuyển, võ lâm đại nạn, chính là sóng
to gió lớn nổi lên, một kẻ đem cả thảy võ lâm Trung Nguyên náo loạn,
trong hai mươi năm lại đây, cho dù có chút việc vụn vặt thì cũng coi là trời
yên biển lặng rồi. Lúc này đây, ta có cảm giác, sự việc nhất định là không
tốt.” (Khúc này thực khó hiểu, ta không biết dịch sao cho rõ nghĩa lời nói
của Lang ca)

Quân Thư Ảnh bàn tay đang gắp một đũa thức ăn ở giữa không trung

bỗng nhiên khựng lại, có chút không vui liếc nhìn Thanh Lang một cái.

Sở Phi Dương đem thần sắc của y đặt vào trong mắt, lắc đầu cười lớn.

Chuyện Quân Thư Ảnh mười mấy năm trước náo loạn giang hồ vậy mà bị
Thanh Lang tùy tiện xếp vào loại ‘vụn vặt’, trong lòng y nhất định là không
vui.

“Thư Ảnh, ăn nhiều một chút.” Sở Phi Dương giơ đũa gắp đồ ăn, “Trư

đề (móng heo) này làm không tệ.” Đói bụng thì dễ tức giận, trước cứ cho
ăn no là tốt nhất.

“Lại nói, khi đó Sở huynh lúc đó đúng là mới bước chân vào chốn giang

hồ, lại gặp phải trận rối ren này.” Thanh Lang tay nâng lên ly rượu, tiếp tục
cười nói, “Võ lâm đại nạn bình ổn một hồi, cũng nhờ việc đó mà tài năng
bộc lộ, nhất cửthành danh (một lần hành động mà có được tiếng tăm), cuộc
tao ngộ của Sở huynh quả thật đáng mơ ước.”

“Thanh huynh cũng quá khiêm tốn rồi.” Sở Phi Dương nói, “Tại hạ có

gia sư che chở, làm sao so được với Thanh huynh niên thiếu đã một thân
một mình tiêu sái bước chân vào giang hồ.”

Hai người kẻ tung người hứng mà tâng bốc lẫn nhau. Quân Thư Ảnh

nghe không nổi nữa, không nhịn được mà ngắt lời: “Hai vị khoe khoang lẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.