DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 189

Sở Phi Dương không đáp lời, chỉ kéo tấm áo choàng sát vào người Quân

Thư Ảnh hơn. Hắn quát một tiếng, quật ngựa chạy nhanh hơn.

Không lâu sau họ tới một trạm dịch thì đã chạng vạng tối. Sở Phi

Dương nhìn sắc mặt trắng bệch cùng đôi môi khô khốc cùa Quân Thư Ảnh,
quyết định nghỉ lại một đêm.

Sở Phi Dương ôm Quân Thư Ảnh nhảy xuống ngựa, đem ngựa giao cho

tiểu nhị, gọi món ăn rồi mang Quân Thư Ảnh đến một góc bàn sáng sủa.
Quân Thư Ảnh gắng sức thu mình vào chiếc áo choàng rộng thùng thình,
ngay cả mặt cũng giấu dưới chiếc mũ rộng. Dù vậy, việc hai người xuất
hiện ở một tiểu điếm ảm đạm cũng khiến cho những vị khách ít ỏi trong
tiểu điếm chú ý. Vài tên đại hán râu tóc lôi thôi châu đầu ghé tai thì thầm
điều gì đó, thỉnh thoảng lại cười giảo hoạt.Sở Phi Dương nhìn thấy tay áo
Quân Thư Ảnh giật giật liền lấy tay đè lên bả vai y, thấp giọng nói: “Đừng
gây chuyện.”

Quân Thư Ảnh hừ mũi, không để ý tới nữa.

Rượu thịt nhanh chóng được dọn lên, hai người tùy tiện ăn một chút rồi

Sở Phi Dương gọi tiểu nhị tới đặt phòng. Sau khi dặn dò Quân Thư Ảnh ở
yên trong phòng, Sở Phi Dương cầm thảo dược xuống phòng bếp sắc thuốc.
Việc này hắn không thể yên tâm mà nhờ người khác được. Lúc trước hắn
sợ Quân Thư Ảnh giận chó đánh mèo, trút giận lên những người có thể biết
y dùng loại dược gì, còn hiện tại cả hai đang ngụ trong một tiểu điếm ở nơi
hoang dã, hắn càng không dám tùy tiện giao phó cho người khác làm.

Cầm chén dược trên tay, Sở Phi Dương vội vàng trở về phòng. Vừa đến

gần hắn đã thấy cửa phòng Quân Thư Ảnh mở rộng. Một dự cảm bất lành
dấy lên, Sở Phi Dương nhanh chân chạy vượt qua hành lang đến trước cửa
phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.