DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 59

cũng khó nhúc nhích.Y trong lòng tràn đầy phẫn hận, không cam lòng khép
lại mí mắt nặng như ngàn cân, cũng mê man ngủ mất.

Ánh mặt trời ngoài động chưa sáng rõ, tiếng chim hót từ từ truyền vào

sơn động, tiếng nước chảy róc rách an tường mà bình yên. Sở Phi Dương
chậm rãi tỉnh lại, ánh nước lấp lánh phản chiếu khắp động làm cho hắn nhất
thời mơ hồ không biết mình đang ở đâu.

Thân thể ấm áp trong lồng ngực làm hắn cứng đờ trong nháy mắt, cảm

giác da thịt tiếp xúc quá mức thân mật. Hắn cúi đầu do dự vén mái tóc dài
trước khuôn hình còn đang say ngủ. Nhưng khuôn mặt kia gần sát như vậy,
gần đến mức hắn thấy được mi mắt khẽ lay động, giọt nước mắt còn đọng
trên khóe mắt chân thật đến không thể thật hơn được nữa.Sở Phi Dương vội
vàng đứng lên. Thanh âm giữa hai người vốn còn tương liên bất ngờ bị chia
lìa đầy tục tĩu khiến sự bình tĩnh quá mức của Sở Phi Dương trong nháy
mắt nổ tung. Chuyện trước mắt thật sự hoang đường.

Nhưng y phục hai người đều không chỉnh chu, Quân Thư Ảnh cả người

đầy vết hoan ái, giữa hai chân còn đọng bạch dịch, tất thảy đều nhắc nhở
hắn dù có bao nhiêu hoang đường, dù không thể tin được thì sự thật vẫn là
sự thật.

Sở Phi Dương sửa sang lại y phục, Quân Thư Ảnh lúc này cũng dần tỉnh

lại mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy. Ánh mắt thâm độc hướng về Sở Phi
Dương cách đấy vài bước mang hận ý muốn nghiền xương hắn thành tro.
Hai người cứ như vậy đối diện nhau, không ai nhúc nhích.

Hiện tại nếu truy cứu nguyên nhân thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa,

tại sao chuyện này phát sinh cũng không quan trọng, quan trọng là… giờ
phút này phải như thế nào?

Quân Thư Ảnh âm hiểm giảo hoạt, nếu đợi hắn khôi phục nguyên khí

chỉ sợ giết hắn không nổi. Sở Phi Dương không phải là loại người thủ đoạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.