Nhưng được cái này thì mất cái kia, nhìn người nam tử này một thân
cẩm bào màu đen, Tịch Tích Chi liền đoán được một chút chân tướng.
Người này rõ ràng cho thấy là loại thứ hai, khó trách toàn thân yêu khí ngất
trời! Cái này cần dùng bao nhiêu nội đan, mới có thể đạt đến trình độ như
vậy.
Bạch Hồ rụt đầu, thân thể phủ phục nằm ở bên chân nam tử, tư thế kia
liền giống như quỳ xuống cầu xin tha thứ. Hai mắt Bạch Hồ nhiễm nước,
hình như rất uất ức, nhỏ giọng rên hai tiếng, cũng không dám phát ra bất kỳ
phản bác nào.
Nhớ tới hóa yêu quả trồng ở ngoài sơn động, Tịch Tích Chi không khỏi
lộ ra nghi ngờ, chẳng lẽ con Bạch Hồ này cũng là ăn nhầm quả đó, mới có
thể rơi vào yêu đạo? Tịch Tích Chi cảm thấy vô cùng có khả năng, nhìn ánh
mắt của con Bạch Hồ kia, Tịch Tích Chi luôn cảm thấy tính cách nó rất hồn
nhiên. Ít nhất theo hơi thở nó phát ra, con Bạch Hồ này còn chưa từng sát
sinh.
"Phế vật, một súc sinh chỉ biết khóc lóc sướt mướt!" Nam tử tức giận
vung bàn tay lên, một cỗ gió lốc mãnh liệt đánh về phía Bạch Hồ.
Bạch Hồ không hề có lực chống đỡ, trong nháy mắt bị bắn ra ngoài mấy
mét. Sơn động vốn là nhỏ hẹp, Bạch Hồ rầm một tiếng đụng phải vách núi.
Tro bụi rơi tán loạn khắp nơi, cả sơn động tràn ngập rất tro bụi.
Tịch Tích Chi nhìn mà thương Bạch Hồ, người nam tử mặc cẩm bào áo
đen kia rốt cuộc là người phương nào? Lại có thể chỉ huy Bạch Hồ làm
việc.
Sống lưng Bạch Hồ bị đụng mạnh, thân thể cứng ngắc một hồi, mới
đứng lên từ trên mặt đất.
"Chủ Thượng, Mị Cơ biết sai, Mị Cơ cũng không phải cố ý. Chỉ là hôm
đó ta tính trở về động nghỉ ngơi, đột nhiên gặp một nhóm người lên đường