mắt. Từ quốc sư. . . . . . không có ở nơi này, đã sớm biến mất không thấy
nữa.
Xem ra trước khi bọn hắn chạy tới, nửa yêu đã dời Từ quốc sư đi rồi.
Chỉ là nếu dời đi? Tại sao chính hắn lại ở lại? Hay là nói, nửa yêu này quá
mức tự tin, cho rằng đạo hạnh của mình lợi hại hơn Phùng chân nhân?
Tịch Tích Chi và Phùng chân nhân chia ra đứng ở hai bên trái phải của
An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi nhìn thấy ‘người’ đó lần nữa, vẫn có thể
cảm nhận được cảm giác âm trầm. Đặc biệt là bây giờ, cả người hắn núp ở
trong bóng tối, làm cho người ta không nhìn thấy toàn bộ người hắn.
"Chủ. . . . . . chủ thượng." Bạch Hồ run rẩy thân thể, giọng nói đứt
quãng. Cuộn rút thành một đoàn, trong đôi mắt Bạch Hồ tràn đầy sợ hãi.
"Câm miệng! Đồ vô dụng! Chỉ bắt một con chồn, ngược lại rơi vào
trong tay của kẻ địch, phế vật!" Giọng nam cực kỳ âm hàn. . . . . .
Loại cảm giác âm hàn này không giống với An Hoằng Hàn. Trong
giọng nói người này, hình như mang theo một cỗ tà khí, có thể làm cho
người cảm thấy hơi thở của bóng tối.
Bạch Hồ run rẩy càng thêm lợi hại, trong ánh mắt nhiễm một tầng nước
mắt.
Trầm mặc, trừ trầm mặc, vẫn là trầm mặc.
Đầu của nam tử mặc cẩm bào màu đen hơi di chuyển, quay đầu nhìn về
phía An Hoằng Hàn.
Cười châm biếm hai tiếng, tiếng nói khàn khàn trầm thấp vang lên, "Bệ
hạ Phong Trạch quốc. . . . . . Nghe đồn không bằng gặp mặt, ngài quả thật
có bản lãnh, lại có thể tìm tới đây. Chỉ là nếu ngươi không tìm được nơi