sớm ở bên phía An Hoằng hàn. Kẻ địch của hắn, dĩ nhiên cũng là kẻ địch
của mình.
“Ngươi muốn đánh cuộc gì?” Lời nói vẫn không mặn không lạt, thái độ
An Hoằng Hàn làm cho người nhìn không thấu.
Trước đó, mỗi một lần Tịch Tích Chi đều lập lờ nước đôi. Lại không
thấy kiên quyết đồng ý đánh cuộc với hắn, cũng không có nói phản đối.
Trong lòng Tịch Tích Chi âm thầm giơ ngón tay cái lên, không hổ là lão
giang hồ trên triều đình, đối với người, đối với chuyện, hắn đều cân nhắc
cực tốt.
Nam tử mặc cẩm bào màu đen tự nhiên sẽ hiểu chỗ tính toán của An
Hoằng Hàn, “Như thế nào? Chúng ta đánh cuộc tung tích cảu Từ quốc sư?
Trong vòng một tháng nay, bổn tôn sẽ đảm bao an toàn của Từ quốc sư,
nhưng nếu ngươi tìm được, như vậy bổn tôn liền đưa Từ quốc sư hoàn hảo
vô khuyết trở về. Nhưng nếu không tìm được...” Ánh mắt của hắn dời đến
trên người Bạch Hồ, lại nhìn thoáng qua Vân Chồn, cố ý cười nói: “Liền
đưa con Vân Chồn kia cho bổn tôn... Một con sủng vật có thể đổi lấy một
quốc sư, đây là mua bán rất có lời?”
Đổi thành người khác, nhất định sẽ không chút do dự ném một con sủng
vật ra. Bởi vì quốc sư đối với một nước là quan trọng bực nào? Mà một con
sủng vật, dù quan trọng hơn nữa, nhưng mà cũng chỉ là đồ chơi thôi.
Ai ngờ sắc mặt An Hoằng Hàn đại biến, trong đôi mắt lộ ra ý lạnh,
“Xem ra lần đánh cuộc này, chúng ta không thể tiếp tục.”
Thứ khác, An Hoằng Hàn có thể cười trừ, duy chỉ có chuyện liên quan
đến Tịch Tích chi là không được.
Hắn không thể dễ dàng tha thứ có người đánh chủ ý lên Tịch Tích chi.