chờ đợi hồi lâu, mới đợi được An Hoằng Hàn trở lại, hắn chỉ muốn biết
được rốt cuộc Từ quốc sư thế nào rồi.
"Bệ hạ có bắt được hồ yêu?" Cân nhắc dùng từ, Đông Phương Vưu Dục
mở miệng nói. Hắn đoan chánh ngồi ở trên ghế, cả người tôn quý, mặc dù
trong lòng gấp gáp, nhưng bề ngoài lại không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nóng
lòng nào.
Có thể lấy tình cảm của mình, khống chế đến trình độ này, tương đối
không dễ dàng Tịch Tích Chi vụng trộm giơ ngón tay cái lên, quả thật là
một cao nhân. Nếu sau này lúc hắn lên làm vua Luật Vân Quốc, như vậy
cũng có thể tưởng tượng được những ngày sau này của Luật Vân Quốc.
“Làm thái tử điện hạ thất vọng, hồ yêu đã chạy trốn, cũng không thể giải
cứu quốc sư của ngươi trở về. Trong một tháng nay, Từ quốc sư tạm thời sẽ
không có nguy hiểm tánh mạng.” An Hoằng Hàn nói xong mấy câu nói đó,
miệng khép lại, hình như không muốn nhiều lời.
Trong nháy mắt, Đông Phương Vưu Dục ở đối diện liền nhíu mày, vốn
tưởng rằng bệ hạ ra tay có thể cứu về quốc sư, không ngờ cuối cùng là kết
quả này. Chỉ là câu nói kia của bệ hạ ‘trong một tháng, tạm thời sẽ không
có nguy hiểm tánh mạng’ là có ý từ gì?
Đông Phương Vưu Dục vừa định mở miệng hỏi thăm, không ngờ lại
tiếp xúc được ánh mắt lạnh thấu xương của An Hoằng Hàn, rất thức thời
ngậm miệng lại. Bộ dáng muốn nói lại thôi không muốn để chô hắn biết.
Mặc dù Đông Phương Vưu Dục không hiểu có chuyện gì, nhưng không
nghi ngờ chút nào, nếu mình tiếp tục hỏi nữa, An Hoằng Hàn tuyệt đối sẽ
không khách khí với mình.
Tịch Tích Chi cũng đoán được An Hoằng Hàn không muốn nói chuyện
nửa yêu cho Đông Phương Vưu Dục. Đây dù sao cũng là chuyện phát sinh
trong Phong Trạch quốc, huống chi thân phận nửa yêu này không rõ, mục