“Đường này hình như là đi Ngự thư phòng.” Đuổi theo Tịch Tích Chi
chạy một đoạn đường dài, Lâm Ân rất nhanh ý thức được cuối con đường
này là chỗ nào. Tịch cô nương vừa rời giường, chạy nhanh như vậy, chính
là vì đi gặp bệ hạ?
Ngự thư phòng cách Bàn Long điện cũng không xa, Tịch Tích Chi thở
hổn hển chạy vội tới Ngự Thư Phòng, trán thấm ra một tầng mồ hôi.
Thị vệ phụ trách trông coi nhìn thấy Tịch cô nương đến có một chút
kinh ngạc. Rất nhiều thị vệ đều do dự không quyết, không biết nên ngăn lại
đường đi của Tịch cô nương hay không? Dù sao lúc bệ hạ xử lý chính vụ,
ghét nhất có người quấy rầy.
Đang lúc có người muốn xông tới ngăn trở, một thị vệ từng trải khác ở
bên cạnh lập tức đè kiếm của hắn xuống, “Vừa nhìn ngươi liền biết là
người mới tới, lần trước bệ hạ đã ra lệnh qua, Tịch cô nương có thể ra vào
Ngự thư phòng bất cứ lúc nào. Nếu như ngươi muốn đầu ngươi khó giữ
được, ngươi có thể ngăn trở thử một chút.
Lời này của hắn lập tức khiến mấy tên thị vệ muốn ngăn trở dừng bước.
Thị vệ phụ trách trông coi Ngự thư phòng thường xuyên bị thay thế, cho
nên rất nhiều thị vệ mới tới đều không hiểu rõ lắm về chuyện lúc trước.
Tịch Tích Chi một đường không trở ngại đến trước cửa, giơ tay lên
chầm chậm đẩy cửa phòng ra. Vì không để cho An Hoằng Hàn chú ý, Tịch
Tích Chi tận lực thả nhẹ động tác, không dám phát ra một chút âm thanh.
Mà những người khác càng không dám, bệ hạ có thể dễ dàng tha thứ Tịch
cô nương quấy rầy không có nghĩa có thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ. Bọn
họ còn không muốn mạo hiểm như vậy, vì suy nghĩ cho tánh mạng của
mình, bọn họ đều không dám thở mạnh, lẳng lặng nhìn động tác Tịch Tích
Chi.