DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 1109

long." Tịch Tích Chi chớp chớp, nói xong tất cả chuyện xưa, nhìn An
Hoằng Hàn, không thể nói một câu.

Có lẽ nhìn ra lo lắng của Tịch Tích Chi, mắt lạnh của An Hoằng Hàn

nhìn thẳng, ngược lại nhìn về phía nàng, "Đừng tưởng rằng trẫm không biết
tâm tư nhỏ của ngươi. Nếu trẫm có tâm xưng bá thiên hạ, thiên hạ này đã
sớm thuộc về trẫm."

Cho nên không xưng bá thiên hạ, là bởi vì An Hoằng Hàn cho rằng

không cần thiết. Trọng trách trên vai hắn đã rất nặng, không cần gia tăng
phiền não cho mình.

Nhẹ nhàng nhéo gương mặt của tiểu hài tử, An Hoằng Hàn cảm giác rất

tốt, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Tịch Tích Chi vì vậy mà trở nên đỏ
rực, An Hoằng Hàn vẫn nhịn không được thu tay lại.

“Trên gia phả ghi lại, chỉ là một phần mà thôi.” Chuyện thật sự quan

trọng như vậy, làm sao có thể để lại đầu mối trên thế gian.

Nói tới chỗ này, ánh mắt An Hoằng Hàn đã chứa một phần nghiêm túc.

Tịch Tích Chi hiểu… Lời nói tiếp theo của An Hoằng Hàn mới là quan

trọng nhất. Tâm tình không khỏi trở nên khẩn trương, hai tay Tịch Tích Chi
ở trong tay áo chậm rãi nắm lại, trán cũng rịn ra chút mồ hôi, “Cái gì mà
thật sự quan trọng như vậy?”

Bất tri bất giác Tịch Tích Chi liền nói ra nghi vấn trong lòng, đây cũng

chính là chuyện hôm nay An Hoằng Hàn muốn nói cho nàng biết.

An Hoằng Hàn bày bản đồ kia ra lần nữa, trên mặt giấy ố vàng, các

đường giao nhau phức tạp, khiến người ta nhìn không thấu.

An Hoằng Hàn lại bày bản đồ ra ở trước mặt Tịch Tích Chi, từng câu

từng chữ cực kỳ thận trọng nói ra: “Trước khi mỗi đời tiên hoàng qua đời,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.