Không tiếng động an ủi quanh quẩn ở giữa hai người, hình như cảm
nhận được nhiệt độ truyền tới bàn tay, ánh mắt sáng rực của An Hoằng Hàn
nhìn tới đây.
“Như vậy thiên đế có từng làm cái gì với tổ tiên An thị không?” Lúc
Tịch Tích Chi nói đến đây, cực kỳ khẩn trương. Mặc dù thời đại kia đã qua
ngàn năm, nàng vẫn không khỏi toát mồ hôi dầm dề thay tổ tiên An thị.
Không phủ nhận, cũng không thừa nhận, An Hoằng Hàn tiếp tục nói:
“Phàm nhân phải trải qua sống và chết, nếu đã lột bỏ tiên tịch, tổ tiên cũng
đã trở thành một thành viên của phàm nhân. Nếu trước khi chết, hắn không
tìm về long châu, hắn cũng chạy không thoát số chết.”
Tịch Tích Chi coi như ngu xuẩn đi nữa, nhìn bản đồ, cũng nghĩ đến một
điểm, không thể tin được nói: “Tổ tiên An thị không thể trở về thiên giới
đúng không? Nếu không bản đồ giấy này làm sao còn ở trên tay ngươi?”
Không thể trách Tịch Tích Chi suy đoán như vậy, mà tất cả mọi thứ ở
đây đều nói cho Tịch Tích Chi đáp án này.
“Ngươi đoán đúng rồi.” An Hoằng Hàn nhìn bản đồ, cười lạnh một
tiếng, “Tổ tiên chết vào năm tám mươi ba tuổi, mà lúc bảy mươi tuổi đã bắt
đầu tìm kiếm nơi trong bản đồ. Nhưng đáng tiếc, đáng tiếc tìm mười ba
năm, hắn cuối cùng vẫn không thể tìm được.”
Mười ba năm? Tịch Tích Chi kinh ngạc trợn to mắt. Chẳng lẽ trước khi
thiên đế sai hắn hạ phàm, chưa nói cho hắn biết biện pháp phá giải bản đồ
sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Càng nghĩ, Tịch Tích Chi càng
cảm thấy sợ.
Vốn tưởng rằng thiên giới chính là chỗ tốt nhất, mà nghe An Hoằng Hàn
nói một phen, trong lòng Tịch Tích Chi đã có một suy đoán khác.