điểm An Hoằng Hàn nói dối, mặt không đỏ thở không gấp, giống như tất cả
đều là sự thật, "Trẫm chỉ nói một câu, trang phục hôm nay của nàng không
ổn, nàng lập tức đứng dậy trở về Vân Y cung, nói là đi trang điểm lại."
An Hoằng Hàn nói qua loa mấy câu, từ từ đặt ly trà trong tay lên trên
bàn đá, các động tác đều khéo léo, ung dung, khoan thai, khiến người ta
không thể tìm ra một chút tỳ vết nào.
Lần này thì ngược lại, Đoạn Vũ Phi không biết nên nói tiếp thế nào,
nhưng trong nhiều năm nay, Đoạn Vũ Phi và các lão hồ ly trên triều đình đã
đánh thắng không ít giao đạo. Có lúc không tiếng động mà thắng, càng
nhận thêm được sự tin tưởng của đối phương, cho nên giờ phút này, hắn lựa
chọn giữ yên lặng, lấy sự im lặng để thay thế lời nói giữa hai người.
Bên trong Quan Vân đình, An Hoằng Hàn và Đoạn Vũ Phi trò chuyện
rất êm thấm, mà trong Bàn Long điện, Tịch Tích Chi lại đứng ngồi không
yên. Mỗi lần ngồi xuống được một lúc là lập tức đứng lên, giống như trên
đệm có kim đâm nàng vậy.
Trong tay Lâm Ân đang cầm một đĩa nho, đứng ở bên cạnh bàn, nhìn
mặt mày tiểu tổ tông ủ rũ, cảm thấy kinh hồn bạt vía, sợ rằng mình sẽ mềm
lòng, thả nàng ra khỏi Bàn Long điện.
"Tiểu tổ tông, người nên ngoan ngoãn ngồi xuống, không muốn ngồi thì
đi nằm ngủ một giấc cũng được. Đợi người tỉnh dậy, chắc bệ hạ đã trở về
Bàn Long điện." Lâm Ân đặt đĩa nho ở trên bàn, dặn dò hai cung nữ bóc vỏ
nho cho Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi bĩu môi, vẫn rất muốn đi xem “Tương thân yến” của An
Vân Y và Đoạn Vũ Phi một chút.
Sống trong hoàng cung đã lâu rồi, mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, gần
đây đến hôn sự của Đoạn Vũ Phi và An Vân Y, có vẻ được mọi người chú