DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 1196

ý. Dĩ nhiên Tịch Tích Chi cực kỳ muốn đi tham gia náo nhiệt, chỉ tiếc. . . . .
. người nào đó lại không để cho nàng đi.

"Tổng quản đại thúc, trong Bàn Long điện thật là bực bội, chúng ta ra

ngoài đi dạo chứ? Đi một lúc sẽ trở lại mà." Đôi mắt to trong veo như nước
chớp chớp với Lâm Ân. Tịch Tích Chi bày ra vẻ mặt “Ta rất ngoan, rất
nghe lời”, làm người khác không nhịn được sinh lòng thương tiếc.

Nhưng. . . . . . dù gì Lâm Ân cũng là nô tài trong cung nhiều năm như

vậy, sao có thể vì vẻ mặt làm nũng của Tịch Tích Chi mà lập tức tháo vũ
khí đầu hàng. Khi ông nhìn thấy gương mặt đáng yêu của Tịch Tích Chi thì
trong đầu lập tức hiện ra vẻ mặt băng sơn vạn năm không đổi của bệ hạ,
nhất thời bị dọa sợ đến lắc đầu, nói: "Tiểu tổ tông, người làm khó lão nô
rồi, đi ra ngoài cũng được, nhưng đến lúc trở lại, chỉ sợ đã không thấy lão
nô rồi. Nếu người vẫn muốn ra ngoài, lão nô sẽ không ngăn cản, chỉ cầu tiết
thanh minh năm sau, người đốt thêm chút tiền vàng bạc cho lão nô."

Lâm Ân vừa nói xong, nước mắt đã chảy xuống, che kín cả nếp nhăn ở

hai bên mắt, nước mắt chảy ngang dọc ở trên khuôn mặt già nua.

Đúng là gừng càng già càng cay, vừa nhìn thấy tổng quản đại thúc khóc,

trong lòng Tịch Tích Chi xuất hiện một chút áy náy, lấy khăn tay ra đưa cho
Lâm Ân, "Đại thúc, ta không ra... Ta bảo đảm thật không ra, thúc đừng
khóc nữa."

Ngồi ủ rũ ở trên nệm êm, Tịch Tích Chi giơ tay lên lau nước mắt cho

Lâm Ân. Nước mắt của lão nhân gia, thật khiến người ta không biết phải
làm sao.

"Chuyện này... đây chính là người nói, tiểu tổ tông, nói chuyện phải giữ

lời." Nước mắt Lâm Ân thoáng chốc đã thu hồi, tròng mắt trong sáng
không nhìn thấy nửa chút dấu vết vừa khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.