"Dạ, nô tài sẽ đi làm ngay." Mỗi khi bệ hạ xử lý xong chính vụ thì tới
khoảng thời gian Lâm Ân làm chân chạy vặt. Tấu chương được trình lên
mỗi ngày, sau khi bệ hạ phê duyệt xong đều phải qua tay Lâm Ân, rồi lại
được đưa tới tay các vị đại thần, sau đó kế tiếp mới tới công đoạn thực hiện
nội dung trong tấu chương.
Tịch Tích Chi sống ở bên cạnh An Hoằng Hàn đã lâu nên cũng ít nhiều
hiểu được trong chức vụ của Lâm Ân cần phụ trách những chuyện gì. Một
đôi mắt tròn long lanh đáng yêu liếc qua mấy đống tấu chương kia, cuối
cùng dừng lại ở trên người An Hoằng Hàn.
"Bãi giá Lưu Vân điện." An Hoằng Hàn đứng lên chỉnh sửa vạt áo một
chút, ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ rồi mới chậm rãi nói.
Tịch Tích Chi lập tức nhảy từ trên ghế xuống, duỗi duỗi cái lưng đang
đau mỏi, đi theo sau lưng An Hoằng Hàn, cùng hắn bước ra khỏi Ngự Thư
phòng.
Trong Lưu Vân điện, đèn đuốc sáng trưng, khung cảnh hòa nhã, vui vẻ.
Rất nhiều đại thần đã đến đông đủ từ sớm, ngồi ở cạnh bàn nói chuyện
phiếm. Về chuyện tối nay bệ hạ triệu tập bọn họ vào cung tham gia dạ yến,
bọn họ đều không biết nguyên nhân bên trong. Nhưng mà nếu bệ hạ đã mở
tiệc mời bọn họ, thì bọn họ nhất định phải có mặt.
Một tiếng hô ‘Bệ hạ giá lâm’ khiến các vị thần tử đều lập tức quỳ xuống
hành lễ.
An Hoằng Hàn ôm đầu vai của một tiểu nữ tử, bước từng bước từ cửa
điện tới bậc thềm thứ chín trên đài cao.
"Bình thân." Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang vọng khắp
đại điện.