An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi không nói gì, mơ hồ hiểu được ý Tịch
Chân muốn nói.
Quả nhiên, Tịch Chân tiếp tục nói tiếp: “Ngươi phải vào lúc trước khi
Giao Long độ kiếp, hoàn toàn khống chế được Long Châu, dung hợp với
Long Châu. Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể thừa kế đầy đủ lực lượng của
Long Châu. Hiện tại, đây là biện pháp cuối cùng của chúng ta. Nhưng nếu
ngươi không thể hoàn thành, như vậy Giao Long sẽ bao phủ tất cả Phong
Châu.” Nói không chừng Giao Long tà ác kia còn có thể vươn ma chưởng
về phía nhưng địa phương khác.
Đến lúc đó, cũng không chỉ là tai nạn của một Phong Châu, mà là cả
Phong Trấn quốc.
Tình thế nghiêm trọng cỡ nào, người có chút đầu óc liền có thể suy nghĩ
ra.
Nhưng……. chuyện này nói thì đơn giản, làm lại rất khó khăn.
Cũng giống như một người tu tiên, tất cả đều phải nhìn kỳ ngộ của hắn,
nếu vận khí không tốt, có lẽ cả đời cũng không thể có thành tựu.
Muốn An Hoằng Hàn trong thời gian thật ngắn hoàn toàn sử dụng được
Long Châu, Tịch Tích Chi cảm thấy đây là một vấn đề cực kỳ khó khăn.
Hai lông mày thanh tú nhíu lại một chỗ, nếu không phải hiểu rõ tính tình
sư phụ mình, có lẽ Tịch Tích Chi còn có thể cho là ông cố ý làm khó An
Hoằng Hàn.
“Không có biện pháp khác sao? Chỉ có thời gian mấy ngày, làm sao có
thể……” Nàng chỉ là bước cơ bản đã mất rất nhiều thời gian, chớ nói chi là
An Hoằng Hàn mới vừa bước vào lĩnh vực không rõ này.