Tịch Tích Chi lười biếng ngáp một cái, phát hiện ra cuối cùng An
Hoằng Hàn cũng hiểu được lao động cần kết hợp với vui chơi, nàng tính trở
về Điện Bàn Long ngủ. Tinh thần ngay tức khắc phục hồi, rũ bộ lông, nhảy
xuống khỏi bàn.
Một ngày không thấy như cách ba thu, nàng rất nhớ chiếc giường mềm
mại rộng lớn này. Không biết chuyện gì xảy ra, thời gian gần đây, nàng
cũng không làm việc gì nhưng mỗi ngày đều cảm thấy mệt mỏi muốn chết.
Cách hai ba canh giờ nàng liền mệt rã rời cả người, nàng cũng không phải
loài xà, sao có tập tính ngủ đông a. Huống chi bây giờ cũng không phải
mùa đông nhưng giấc ngủ của Tịch Tích Chi lại tăng gấp bội so với ngày
thường trước đây, chỉ hận không được mỗi ngày nằm lì trên giường không
phải đứng dậy.
An Hoằng Hàn cũng phát hiện con chồn nhỏ khác thường, đã từng kêu
Thái y Từ kiểm tra khắp người con chồn nhỏ một lần. Nhưng sau khi kiểm
tra, tình trạng cơ thể tất cả đều bình thường. vì con chồn nhỏ đã kiểm tra
một lần thân thể. Nhưng sau khi kiểm tra, tình trạng cơ thể tất cả đều bình
thường. Theo lão nhân họ Từ nói, thân thể con chồn nhỏ không những
không có chỗ không khỏe mà dáng vóc còn mập hơn trước, chắc rằng nó
đang lớn nên mới thường cảm thấy mệt mỏi.
Chỉ cần thân thể con chồn nhỏ không có vấn đề thì An Hoằng Hàn liền
mặc cho mỗi ngày nàng ăn xong rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn. Thỉnh thoảng sai
nàng mài mực, coi như để rèn luyện thân thể.
Ôm con chồn nhỏ đi thẳng về điện Bàn Long, An Hoằng Hàn vừa bước
vào điện Bàn Long, lập tức phân phó cung nữ chuẩn bị tắm rửa.
Mùi hương Long Tiên chui thẳng vào mũi, chỉ ngửi qua mùi thơm, Tịch
Tích Chi đã càng cảm thấy mệt rã rời. Nâng móng vuốt lên che miệng,
nàng ngáp liên tục hai phát, đôi mắt nho nhỏ hơi hí lại, ánh mắt long lanh
chiếu thẳng làm lòng người xem cũng trở nên mềm nhũn một nửa.